← Quay lại trang sách

Chương 438 Tân Vũ Khí Ra Trận

Phi Long không đả thương người?

Đỗ Địch An hơi nhíu mi, nhìn qua cái bóng màu đen đang bay về phía phía chân trời nói:

- Ngươi nói nó lớn như vậy là ăn chay mà lớn lên hay sao?

Redcast nói:

- Đại sư không biết sao, Phi Long là tọa kỵ mà Quang Minh thần nuôi dưỡng, chuyên ăn ma vật bên ngoài Cự Bích và không đả thương người.

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn thân ảnh màu đen kia hóa thành một chấm nhỏ biến mất ở chân trời, thu hồi ánh mắt, không tiếp tục cùng Redcast nhiều lời, trong lòng cảm giác là lạ. Đối với thần tính mà Redcast nói mà so với hiện thực tàn khốc mà bản thân thấy xung quanh làm cho hắn càng có khuynh hướng tin tưởng thú tính.

- Lên đường đi.

Đỗ Địch An nói.

Redcast không suy nghĩ nhiều, hét lớn truyền lệnh, mọi người cùng xuất phát, Kacheek cùng Jinny cưỡi ngựa bên cạnh Đỗ Địch An, tiếp theo là tam tướng, tiếp nữa là 300 tinh binh mà quân bộ phái tới.

Đi trên đường, thanh thế vô cùng phô trương, khí chất của đội ngũ tinh binh sát phạt khác hẳn với đội ngũ binh lính bình thường, rất nhanh liền trở thành tâm điểm của dân chúng hai bên đường. Mưa mặc dù đã ngừng nhưng trên mặt đường vẫn còn đọng nước, đủ để làm ướt giày. Ngựa dẫm lên những vũng nước, hướng quân đội ở phía bắc mà đi.

Từ lâu đài cổ của Đỗ Địch An đến quân đội phải đi qua khu phố trụ cột của khu buôn bán. Đội ngũ của Đỗ Địch An rất nhanh bị nhiều người nhận ra, âm thanh ủng hộ đi theo vang lên ven đường. Sau hơn một giờ, Đỗ Địch An tới nơi, mang theo Kacheek, Jinny cùng với Gophers tam tướng, năm người đi đến bộ tổng chỉ huy của quân đội.

Trong bộ tổng chỉ huy lúc này, San Lorenzo cùng các vị Tướng Quân lớn tuối khác đang ở trước sa bàn suy nghĩ và thương nghị quân sự. Thấy Đỗ Địch An tới, mọi người đều tạm dừng.

- Đại sư, ngài muốn ra chiến trường sao?

San Lorenzo đã biết mục đích Đỗ Địch An tới đây từ miệng người truyền lệnh, trong lòng bất đắc dĩ. Đây tuyệt đối là vị đại sư "Sinh động" nhất mà hắn gặp qua.

Đỗ Địch An gật đầu hành lễ, cười nói:

- Nếu là Tướng Quân đã biết thì ta sẽ không chậm trễ thời gian thêm nữa. Lần này ta hy vọng có thể dùng thân phận kỵ sĩ xuất chinh. Ngài cho ta một người tham mưu cùng một đoàn quân, ta hy vọng có thể tự thân ra trận giết địch, mà không phải lâm nguy lùi bước, chỉ biết nói xuông.

San Lorenzo cảm thấy đau đầu, nói:

- Đại sư, tâm ý của ngài chúng ta đã biết. Chỉ là chiến trường không giống những nơi khác, biến hóa cùng nguy hiểm quá lớn, vạn nhất có chuyện gì bất trắc, quân bộ chúng ta sẽ rất khó khăn, hi vọng ngài không làm chúng ta khó xử.

Đỗ Địch An lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Nếu là Tướng Quân lo lắng ta chết sẽ làm các ngươi khó xử, ta sẽ ngay lập tức viết một bức di ngôn. Tất cả đều là ta tự nguyện, không liên quan đến quân bộ các ngươi, như vậy được chứ?

San Lorenzo im lặng, nghĩ thầm nếu ngươi chết thật thì di thư của ngươi có tác dụng gì, có độ tin cậy gì đâu chứ? Nếu là bị Hắc Ám Giáo Đình hoặc thế lực khác thừa cơ dẫn dắt dư luận, lợi dụng việc này công kích, không phải hết đường chối cãi sao?

Hắn không biết Đỗ Địch An thật sự không hiểu những điều này hay là cố ý không hiểu. Nhưng hắn nghĩ khả năng ở vế sau không cao. Dù sao thiếu niên trước mắt này chỉ mười sáu tuổi. Mặc dù tinh thông Thần Thuật nhưng cũng chỉ là một thiếu niên, kinh nghiệm tích lũy chưa nhiều.Thần Thuật chỉ có thể coi là kỹ nghệ, kỹ nghệ tinh xảo cao thâm không có nghĩa là kinh nghiệm phong phú, thành thục lão luyện.

Trầm ngâm một chút, San Lorenzo nói:

- Đại sư, như vậy đi, nếu ngài cố ý như thế, ta sẽ đồng ý. Chỉ là ta có một yêu cầu hi vọng ngài có thể đáp ứng.

Đỗ Địch An nói:

- Ngài cứ nói, đừng ngại.

- Nếu đại sư muốn ra chiến trường, ngài hãy nghe theo an bài của quân bộ chúng ta. Chúng ta trong chiến tranh chú ý chính là tập thể mà không phải là cá nhân. Cho nên hi vọng ngài phối hợp điều phái của chúng ta, nghe theo chỉ huy của chúng ta, không được lãnh binh lung tung xung phong liều chết, được chứ?

San Lorenzo nghiêm túc nhìn Đỗ Địch An nói rõ từng chữ.

- Đương nhiên không có vấn đề, ta sẽ phục tùng điều phái. Nhưng mà hi vọng Tướng Quân không được bởi vì ta là đại sư mà phái ta đến bộ hậu cần, ta cảm thấy ta có năng lực ra chiến trường giết địch!

Đỗ Địch An cũng rất dứt khoát. San Lorenzo nhẹ nhàng thở ra, gật đầu:

- Điều này là tất nhiên, mời đại sư tới xem xét.

Đỗ Địch An nghe theo, đi đến trước sa bàn.

- Hôm nay dã nhân đã chiếm vách tường Hoàng Kim, quân binh phân thành ba đường. Đường thứ nhất công kích cư dân ở khu biên giới của vách tường, ý đồ chiếm cứ khu dân cư. Bộ phận thứ hai đóng chủ yếu ở lối ra khu buôn bán, sát bờ sông. Nhưng theo ta nghĩ bọn hắn chỉ muốn kiềm chế chúng ta ở đây. Còn mục đích thực sự vẫn là chiếm cứ khu dân cư.

San Lorenzo chỉ vào sa bàn, giảng giải cho Đỗ Địch An:

- Trước mắt, trên vách đá ở biên giới khu dân cư đã có người trấn thủ, nhưng nhân thủ thì khan hiếm mà bên ngoài biên giới của vách tường là một lỗ hổng.

- Theo rừng rậm có thể theo đường vòng vào đến trong khu buôn bán. Bởi vì địa hình rừng rậm hiểm ác, hơn nữa Truyền Kỳ Thần Thuật “Súng hơi nước” của ngài thi triển trong rừng rậm rất bất lợi, cho nên phải có tinh binh gác!

San Lorenzo nói với Đỗ Địch An:

- Ta sẽ cho ngươi 2000 tinh binh cùng một cấp giáo tham mưu, ngươi đem người trấn thủ ở đây, thế nào?

Đỗ Địch An nhìn lướt qua sa bàn, rất nhanh nhìn rõ toàn bộ chiến trường bên ngoài khu buôn bán thu vào mắt. Nhìn chung, thế cục rõ ràng dị thường, rừng rậm này chính xác là con đường thông tới khu buôn bán nhưng địa thế hiểm ác, thích hợp dùng cách đánh du kích, không thể nào chiến đấu theo trận lớn được. Tướng Quân San Lorenzo phái 2000 tinh binh cho hắn trấn thủ cánh rừng rậm này thì hoàn toàn dư dả. Có thể nói nhiệm vụ này rất nhẹ nhõm, hơn nữa rất an toàn.

- Được.

Đỗ Địch An liền đáp ứng xuống, hành quân lễ nói:

- Ta cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nếu không xin Tướng Quân hãy dùng quân pháp để xử trí!

San Lorenzo thấy Đỗ Địch An đáp ứng, nhẹ nhàng thở ra. Xem ra là do mình suy nghĩ nhiều, dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, hắn liền nói:

- Nhiệm vụ quan trọng này sẽ giao cho ngươi, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng!

Đỗ Địch An trịnh trọng gật đầu, biểu lộ chăm chú, đồng thời có chút hưng phấn.

San Lorenzo chứng kiến bộ dáng này của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười:

- Đã như vậy, đại sư hãy lập tức lên đường đi.

- Vâng!

Đỗ Địch An dùng tư thế chào quân đội, quay người rời khỏi.

Sau khi Đỗ Địch An đi rồi, mấy vị Tướng Quân liếc nhau, lắc đầu cười khổ.

- Chưa thấy qua đại sư nào lại tự giày vò mình như vậy.

- Phải nói chưa thấy qua đại sư nào còn trẻ như vậy, dù sao cũng còn quá trẻ tuổi, người trẻ tuổi luôn không chịu an nhàn, thích giày vò.

- Tâm tính thật tốt, không giống các tập đoàn, thừa dịp chiến tranh làm khó dễ chúng ta.

- Điều phái hắn đến rừng rậm cũng tốt, đỡ phải phiền lòng chúng ta hết lần này đến lần khác phải lo cho hắn.

Mấy vị Tướng Quân lắc đầu cười thu hồi ánh mắt, tiếp tục trở lại vấn đề lúc trước đang thảo luận.

Lúc Đỗ Địch An xuất phát từ quân bộ, chuẩn bị đi về phía rừng rậm thì trên chiến trường, kèn phản kích của quân bộ đã thổi lên.

Mưa đã ngừng, mây đen cũng không còn, Thần Hỏa pháo lúc trước bị mưa hạn chế lại một lần nữa xuất hiện ở trên thành.

Dã nhân lúc trước khí thế hung hãn công kích biên giới khu dân cư lập tức đánh mất ưu thế.

Trong tiếng nổ vang của hỏa lực, thời gian trôi qua từng ngày. Dã nhân phải trả giá lớn. Sau khi thấy không thể cầm cự lập tức thay đổi sách lược, phân tán thành từng đội nhỏ xâm nhập vào trong khu buôn bán. Nhưng dã nhân ứng biến quá muộn, đến lúc bọn hắn phân tán đội ngũ, quân bộ rút quân đã lâu nay lại ra trận, đem ra vũ khí mới, chính là Truyền Kỳ quân dụng Thần Thuật bí truyền xôn xao gần đây, súng hơi nước!

Súng hơi nước xuất hiện làm cho kế hoạch phân tán của dã nhân lập tức phá sản, ngược lại còn bị tổn hại lớn, liên tiếp bại lui. Trong ba ngày ngắn ngủi liền bị đánh cho lui giữ đến Hoàng Kim vách tường vốn không nguyên vẹn, ác chiến vẫn đang tiếp tục.

Cùng lúc đó, trong rừng rậm, Đỗ Địch An suất lĩnh 2000 tinh binh cùng với 300 tinh binh mà quân bộ phái cho mình lúc trước trú đóng ở rừng rậm. Mỗi ngày bắt một ít hoang vật trong rừng rậm nướng ăn uống, vô cùng nhàn nhã cùng thích ý.

Lúc Đỗ Địch An vừa mới đến rừng rậm, có vài đội ngũ dã nhân ngo ngoe xâm phạm nhưng đều bị hắn phái binh dễ dàng tiêu diệt. Trên thực tế ở đây không cần hắn trấn giữ cùng ra tay, chỉ bằng vào cấp giáo tham mưu được phái tới kia liền có thể giải quyết những dã nhân này. Dù sao binh lực cũng hoàn toàn trấn áp đối phương, hơn nữa nhờ ưu thế địa hình, hoàn toàn dễ dàng đồ sát. Trấn thủ tại đây quả thực là nhàn nhã.

Đây là quân bộ ra lệnh, cũng là Đỗ Địch An nguyện ý nhận.

Kacheek kéo qua một đùi thỏ nướng chín đưa cho kỵ sĩ bên cạnh, lại hỏi Đỗ Địch An đang xem sách:

- Thiếu gia, nơi đây quá là nhàm chán. Toàn là những tên tiểu lâu la, lúc nào chúng ta mới trở về, ở đây vừa tốn thời gian, vừa nhiều muỗi…

Đỗ Địch An nhận lấy đùi thỏ, nâng ánh mắt, không hề để ý mỡ đông cùng tro bụi trên đùi thỏ, vừa ăn vừa nói:

- Đợi ăn xong chúng ta trở về đi. Ở đây để cho sĩ quan Spear đóng giữ là được.

- Thật sao?

Kacheek kinh ngạc, mình chỉ thuận miệng nhắc tới, ngươi coi là thật sao?