← Quay lại trang sách

Chương 439 Khu Trục

Bộ dáng của Đỗ Địch An rõ ràng không đùa giỡn với Kacheek, sau khi ăn xong đùi thỏ liền gọi vị sĩ quan cấp tá tham mưu Spear kia tới nói:

- Sáng hôm nay dã nhân không đến tập kích, đoán chừng là bị giết lùi rồi, ngươi ở đây đóng giữ, ta dẫn người về trước xem thử vị trí chiến trường tiền tuyến có cần ta hay không.

Sĩ quan cấp tá Spear giật mình mà nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Đại sư, như vậy sao được, bên trên dặn dò chúng ta đóng giữ ở chỗ này, ta...

- Ngươi có thể làm được.

Đỗ Địch An vỗ vỗ bờ vai của hắn, lướt thoáng qua, trở mình lên ngựa, gọi Kacheek và Jinny, cùng với tam tướng Gophers, mang theo 300 vị tinh binh kia phóng ngựa rời khỏi rừng rậm, không trở về lâu đài cổ mà trực tiếp tiến đến quân bộ.

- Thiếu gia, chúng ta thật sự cứ như vậy đi sao?

Kacheek cẩn thận từng li từng tí mà nhìn Đỗ Địch An:

- Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, ngài đừng cho là thật, nếu như quân bộ trách tội xuống, chúng ta...

- Có cái gì có thể trách tội hay sao?

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Thời gian chúng ta trấn thủ, có dã nhân vượt qua chúng ta vào trong khu buôn bán không?

- Ách, thật sự không có...

Đỗ Địch An vỗ nhẹ ngựa, tốc độ hành quân nhanh hơn, mặc dù ba ngày này đóng giữ trong rừng rậm, đường truyền tin của hắn không cách nào truyền đến, cũng không xem được báo, nhưng từ tình huống hôm nay mà nói, những dã nhân này rõ ràng đã bị đánh lui, dù sao mưa to qua đi, ba ngày này đều là thời tiết khô ráo, dù nhiệt độ khá thấp, chỉ khoảng ba bốn độ nhưng cũng không cản trở phát huy Thần Hỏa pháo.

Hơn nữa ngoại trừ Thần Hỏa pháo ra, súng hơi nước mà hắn chế tạo mấy ngày nay chắc đã tạo ra được không ít khuôn đúc, có thể sản xuất số lượng lớn, đầu tư vào trong chiến tranh.

Thời đại binh khí lạnh như vậy, súng hơi nước xuất hiện hoàn toàn chính là để ức hiếp người, trận này trước khi bắt đầu đã kết thúc rồi.

...

...

Tổng bộ quân đội, bộ chỉ huy.

San Lorenzo và mấy vị Tướng Quân đứng ở trước bàn cát, đầm nước Hills trên bàn cát này không có gì thay đổi so với lúc trước, thay đổi duy nhất chính là khu vực trong vách tường Hoàng Kim lúc trước cờ đỏ khắp nơi, nhưng bây giờ chỉ có một vài ngọn đồi trước sông Akao có rải rác vài lá cờ đỏ, lẻ loi trơ trọi được cắm nơi đó, đây cũng là chỗ đằng sau vách tường Hoàng Kim bị đội ngũ dã nhân xâm phạm đến.

- Lập tức phái doanh bộ, mang theo 200 'Súng hơi nước' xuất phát tiêu diệt nó.

San Lorenzo giơ tay rút vài lá cờ đỏ ra ném sang một bên, ngữ khí lạnh lùng phân phó.

Sĩ quan phụ tá bên cạnh lập tức truyền mệnh lệnh của hắn xuống.

- Các vị, tiếp theo chính là thời khắc chúng ta đoạt lại vách tường Hoàng Kim rồi.

San Lorenzo nhìn qua bức tường màu xám kia, nơi này từng là lãnh địa mà bọn hắn tự hào:

- Đem Thần Hỏa pháo qua vách tường giới hạn khu cư dân rồi phái một đoàn Liệt Hỏa sư xuất động, trước khi trời tối ta muốn nghe được tin tức vách tường Hoàng Kim bị công hãm!

- Vâng.

- Chủ soái, với nhân thủ trước mắt của chúng ta, chỉ dựa vào Thần Hỏa pháo và Liệt Hỏa Sư, dù đoạt được vách tường Hoàng Kim về cũng vô lực đóng giữ, tốc độ chế tạo súng hơi nước mặc dù rất nhanh nhưng thời gian quá ngắn, mà quân chính quy cũng đều đang đau bệnh trên giường, thể lực còn chưa khôi phục lại, lên chiến trường còn không bằng những quân dự bị này, như thế chúng ta vẫn còn bắt đầu hành động từ vách tường Hoàng Kim chứ?

Một Tướng Quân khác nói.

San Lorenzo hơi híp mắt, chậm rãi nói:

- Bắt đầu hành động từ vách tường Hoàng Kim là phương pháp cuối cùng của chúng ta, tạm thời vẫn chưa cần dùng đến chiêu này, nếu như trận chiến này tung tất cả át chủ bài ra thì sau này hơn phân nửa cũng bị Quang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình thâm nhập xơi tái, lưỡi dao sắc bén không thể tùy ý cho ra khỏi vỏ, nếu không sẽ rất dễ gỉ.

- Ta cũng cho rằng như vậy, hơn nữa với lực phá hoại của súng hơi nước có thể công hãm một đoạn vách tường Hoàng Kim, chỗ còn lại muốn đánh hạ không khó, bây giờ thu thập tất cả nhà xưởng, mỗi ngày có thể sản xuất tám ngàn cái, hơn nữa hiệu suất này vẫn còn có thể nâng cao, chờ sau khi công hãm vách tường Hoàng Kim, ngày mai chúng ta lại có thể lấy được gần một vạn 'Súng hơi nước ', nhiều hơn lúc trước hoàn toàn có thể đoạt lại vách tường Hoàng Kim trở về!

Một lão Tướng Quân khác nói.

- Thật sự không được, chúng ta liền phái tử sĩ Liệt Hỏa lên chiến trường đi!

San Lorenzo cười nhạt một tiếng, nói:

- Tử sĩ Liệt Hỏa là phòng tuyến cuối cùng của chúng ta, không cần lên trận, trận chiến dịch này dừng ở đây được rồi, lúc trước bọn hắn cướp đoạt vách tường Hoàng Kim, phá hư quá nghiêm trọng, bây giờ chúng ta muốn đoạt lại, bọn hắn sẽ không ngoan cố chống lại, dù sao vách tường Hoàng Kim bị tàn phá, căn cứ địa dãy núi Hồng Phong bọn hắn chiếm cứ càng thêm dễ thủ khó công.

Mọi người xung quanh liền giật mình, lập tức tỉnh ngộ.

- Lần này nội bích không phái người tiếp viện, không biết là dã nhân lường trước như thế, hay còn nguyên nhân khác, chỉ mong nội bích vào lúc đó sẽ không ra chặn ngang...

San Lorenzo hơi híp mắt nhẹ giọng nói.

Mọi người giật mình, hai mặt nhìn nhau, lập tức nhíu mày, cảm thấy ở trong đó không giống tầm thường.

...

Đỗ Địch An lên đường trở về quân bộ, lấy một bình rượu trong nhà hàng nhỏ ven đường, thuận tiện "Mượn" báo của ông chủ, sau khi lên ngựa ném rượu cho Kacheek, còn mình thì lật xem báo, khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ mỉm cười, vỗ ngựa chạy chậm tiến lên.

Chờ sau khi vào quân bộ, Đỗ Địch An báo cáo mục đích đến, gặp được San Lorenzo.

Lại nhìn thấy đại sư "Sôi nổi" này, San Lorenzo có chút đau đầu, nhưng có kinh nghiệm lần trước, hắn đã có phương pháp ứng đối, phái Đỗ Địch An đi đằng sau bộ đội công thành, tiến đến một chỗ ưu thế lớn hơn trên chiến trường tiến hành kết thúc công việc, nguy hiểm khá thấp.

Đỗ Địch An một chút cũng không dị nghị, vui vẻ đồng ý.

- Thiếu gia, tại sao ta lại cảm thấy lão tướng quân kia đang lừa dối chúng ta, trên báo đã nói, bây giờ chiến đấu kịch liệt nhất không phải ở vách tường Hoàng Kim sao, tại sao hắn lại nói chúng ta đến vị trí quan trọng hơn, chẳng lẽ quan trọng hơn so với cướp đoạt vách tường Hoàng Kim?

Kacheek ngồi trên lưng ngựa, tò mò hỏi.

Đỗ Địch An nghiêm túc mà nói:

- Không thể nói hưu nói vượn, Tướng Quân nếu như đã nói như vậy rồi, thì khẳng định có đạo lý của hắn, chúng ta bây giờ là quân nhân, chấp nhận là được.

Kacheek "Ách" một tiếng cổ quái, nghĩ thầm ngươi là người nghe lời như vậy, trước kia tại sao ta không biết? Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Jinny, đã thấy Jinny đưa mắt liếc qua hắn ra ý, sau khi giật mình một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tam tướng Gophers ở đằng sau.

Tam tướng Gophers cũng vừa mới nhìn hắn.

Kacheek ha ha cười ném rượu trong tay qua nói:

- Tướng Quân Delong, muốn uống một ngụm không?

Delong mỉm cười tiếp nhận, nói:

- Lúc ta hành quân không nên uống rượu, sẽ hỏng việc.

Nói xong ném rượu lại cho Kacheek.

- Khó trách ngươi là Tướng Quân còn ta là tiểu binh.

Kacheek cười cười giơ tay tiếp rượu, ngửa đầu tưới lên, sự vui vẻ trên mặt chậm rãi thu lại.

Trước khi mặt trời lặn, người cưỡi ngựa đưa tin lớn tiếng hét, từng người trên đường phố ở khu buôn bán chạy như bay.

- Vách tường Hoàng Kim đoạt lại được rồi...

Nghe được cư dân thông báo, kinh ngạc đến nỗi hai mặt nhìn nhau, sau đó nhiệt liệt mà hoan hô, có một số đang thu thập hành lý, chuẩn bị di chuyển đến khu gần sát nội bích cũng lập tức ngừng việc đang làm.

Sau khi mưa tạnh ba ngày trước, trên báo liền truyền đến tin tức chiến thắng, tình huống chiến cuộc trong ba ngày này hoàn toàn đảo ngược, đất đai bị đoạt đi được quân bộ lấy về, tin tức vách tường Hoàng Kim được đoạt lại làm cho người khác phấn chấn, kích động.

Sau khi vách tường Hoàng Kim bị đoạt đi được lấy trở về, tất cả mọi người của khu buôn bán và khu cư dân đang bất an cũng đều ổn định lại, nhưng tiếng kèn phản kích lần này của quân bộ cũng không dừng lại ở đó, tiền tuyến liên tục truyền tin tức chiến thắng đến khắp nơi, trong đó cũng kể tin tức Đỗ Địch An đóng giữ rừng rậm thống khổ, đại thắng tiêu diệt dã nhân, cùng với tin tức được phái đến đánh lui dã nhân các khu khác.

Mặc dù trong mấy trận chiến này, Đỗ Địch An thậm chí cũng chưa xuất thủ, chỉ mang danh dẫn dắt đội, nhưng chỗ đưa tin trên báo, từ ngữ hình dung lại là "Anh dũng không sợ", "Trí dũng Vô Song", đem trọn công lao binh sĩ tham gia trận chiến đều quy cho một mình Đỗ Địch An, gợi ra vô số âm thanh ủng hộ.