Chương 440 Anh Hùng
Khẽ đảo mắt lại qua hai ngày.
Vách tường Hoàng Kim được đoạt lại, một lần nữa trở thành thành lũy của quân bộ. Dã nhân bại lui bị đuổi ra ngoài vách tường Hoàng Kim, đóng quân ở dãy núi Hồng Phong bao la, không muốn dễ dàng bỏ qua căn cứ địa này, dù sao dãy núi Hồng Phong mặc dù thuộc về khu vực ngoài biên nhưng cũng trong vòng cứ điểm, mà tài nguyên đất phong phú, một khi rời đi, tiếp theo sẽ bị vĩnh viễn lưu đày.
Quân bộ cũng không lập tức tiến công dãy núi Hồng Phong mà chỉ chỉnh đốn binh sĩ, củng cố phòng thủ vách tường Hoàng Kim, cùng lúc đó, các số liệu thống kê cũng công bố trên nhiều tập đoàn và báo quân sự, trong đó có số thương vong cùng với tổn thất mà dã nhân xâm lấn tạo thành ở các khu, cũng không thiếu một số Tướng Quân, sĩ quan cấp tá, anh hùng vì trận chiến mà hi sinh.
Ngoài đa số anh hùng đã chết, trận chiến lần này vài vị Tướng Quân và quan chỉ huy có biểu hiện kiệt xuất cũng đều đăng báo cáo, ra sức khen ngợi, trong lúc này cũng kể cả Đỗ Địch An.
...
Đỗ Địch An thấy quân bộ không lập tức truy kích, biết là kiêng kị dã nhân mai phục có chỗ có thể tiến thoái, dù sao dãy núi Hồng Phong đã rơi vào trong tay đối phương, mạo muội truy kích dễ dàng lọt vào mai phục, ngoài ra, quân bộ hơn phân nửa còn chờ sau khi quân chính quy đều khỏi hẳn mới tiến hành tiến công, dù sao, thời gian kéo được càng lâu, chế tạo được súng hơi nước càng nhiều, cơ hội nắm chắc thắng lợi cũng càng lớn, binh sĩ tiêu hao cũng sẽ càng thấp.
- Chúng ta cũng cần phải trở về.
Đỗ Địch An gọi Kacheek và Jinny cùng nhau lên ngựa, nói tam tướng Gophers và binh sĩ còn lại khỏi cần hộ tống, trở về lâu đài cổ.
Tam tướng Gophers thấy vậy cũng không tiếp tục kiên trì, mấy ngày nay bọn hắn đã nhìn ra, hai người đi theo bên cạnh Đỗ Địch An thân thủ bất phàm, sức mạnh không thua kém bọn hắn chút nào, có hai người này bảo vệ, muốn làm bị thương Đỗ Địch An cũng rất khó, hơn nữa bây giờ chiến tranh trong vách tường Hoàng Kim đã kết thúc, cho dù Đỗ Địch An gặp phải thương vong thì cũng không liên quan đến quân bộ bọn họ.
- Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, rốt cục cũng có thể trở về nghỉ ngơi một chút.
Kacheek phóng ngựa chạy như bay, miệng mở lớn đón gió mạnh, thét gào trên cánh đồng bát ngát.
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, chờ sau khi hắn thét xong, mới nói:
- Chiến tranh chỉ vừa mới bắt đầu, ngươi đã muốn lười biếng?
Kacheek lập tức im tiếng, kinh ngạc nói:
- Vừa mới bắt đầu?
- Lúc trước là chiến tranh của quân bộ và dã nhân còn bây giờ là chiến tranh của chúng ta.
Đỗ Địch An nói:
- Đợi sau khi trở về, hai người có việc để làm rồi.
Kacheek tỉnh lại:
- Thiếu chút nữa đã quên rồi, còn có tập đoàn Melon chết tiệt kia, lại nói lúc trước chiến đấu, tập đoàn bọn hắn phái ra hai gã Cao cấp Thú Liệp giả, thế nhưng một người chưa chết, ta thấy thân thủ cũng bất phàm, nhất là người nữ trong đó, dường như là Ma Ngân Hắc Chức Giả, năng lực của Ma Ngân này rất đáng sợ, nhất là ở phương diện ám sát, lúc trước chiến đấu, nàng trực tiếp áp sát đến khi chấm dứt nhưng một sợi tóc cũng không bị tổn thương, quả thực là chơi xấu!
Nghe được lời hắn nói, Đỗ Địch An không khỏi nghĩ đến bộ dáng của Gladly, mỉm cười nói:
- Chưa chết thì tốt, thuê về tập đoàn chúng ta, sau này sẽ là người một nhà.
- Ngươi muốn chiêu mộ nàng?
Kacheek sững sờ, lắc đầu nói:
- Điều khoản mà Cao cấp Thú Liệp giả ký tên với tập đoàn không dễ dàng được chiêu mộ như vậy, trừ phi nàng không muốn sống, hoặc là tập đoàn Melon suy sụp rồi.
Đỗ Địch An mỉm cười, không mở miệng.
Jinny cưỡi ngựa song hành với Đỗ Địch An, nàng yên lặng mà nhìn chăm chú Đỗ Địch An, bỗng nhiên nói:
- Thiếu gia, hôm qua là một cơ hội rất tốt, chúng ta mang binh đánh, nhất định có thể lập đại công, ngài hình như không muốn tranh thủ chiến công, chuyện này là vì sao?
- Hử?
Đỗ Địch An thấy nàng hỏi, rất hứng thú mà nhìn nàng, nói:
- Ngươi cho rằng như thế nào?
Jinny khẽ nhíu mày, nói:
- Ta không nghĩ ra, cho nên xin chỉ thị của thiếu gia.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Đôi khi diễn kịch không thể diễn quá đạt, mặt khác không phải là công việc của mình, đừng bán mạng như vậy, làm tương đối là được rồi, một việc làm không hoàn toàn chính là hoàn mỹ, nếu như cố sứcbchính là chỗ thiếu sót.
Trong mắt Jinny hiện lên một chút nghi hoặc, có chút không hiểu.
- Suy nghĩ về vấn đề lợi ích và kết quả đi...
Đỗ Địch An cười, vỗ ngựa phi nhanh đi.
Kacheek nhìn qua bóng lưng Đỗ Địch An lao ra, thầm nói:
- Ta biết ngay hắn thành thật như vậy, khẳng định không yên lòng, giá!
Phóng ngựa trở lại khu buôn bán, cư dân bên đường nhận ra Đỗ Địch An, lập tức cao giọng hoan hô, đi theo đằng sau ngựa.
Chờ lúc đến bờ sông Teza, từ phía xa đã nhìn thấy hàng trăm hàng ngàn người đứng hai bên đường, trong tay cầm hoa tươi đang chờ đợi cái gì đó, thanh âm ầm ĩ.
- Đều là đến hoan nghênh chúng ta hay sao?
Kacheek nhìn thấy tình huống này thế, có chút kinh ngạc đồng thời hơi hưng phấn.
Đỗ Địch An gật gật đầu, cưỡi ngựa chậm rãi đi tới.
Người đứng ở ngoài cùng nhìn thấy Đỗ Địch An, lập tức không khống chế được kêu ra tiếng, trong chốc lát, thanh âm ầm ĩ lúc trước trở nên chỉnh tề mà phát ra tiếng xôn xao, tất cả mọi người đều tụ tập lại chỗ Đỗ Địch An, thậm chí còn có người ngã nhào trên đất bị những người kích động khác chà đạp giẫm lên.
Đỗ Địch An ngồi trên lưng ngựa chú ý tới một bóng hình xinh đẹp mặc váy bị té ngã trong đám người, hắn chỉ vội vàng nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, trên mặt nở nụ cười ôn hòa như ánh mặt trời, cùng với áo giáp kỵ sĩ tuấn lãng trên người, nghiễm nhiên như một vị Quang Minh kỵ sĩ chính trực, gợi ra không ít tiếng thét của nữ nhân hai bên, vô số hoa tươi ném lên đỉnh đầu ba người Đỗ Địch An, rơi trên khải giáp, trên tóc.
Đỗ Địch An phóng ngựa khẽ lướt qua, đám người theo sau hoan hô.
Jinny cưỡi ngựa đi theo đằng sau Đỗ Địch An, nàng đương nhiên nhìn thấy những thân ảnh té ngã kia, muốn tìm lối ra, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị tiếng hoan hô hét lên bên tai bao phủ.
Nàng trầm mặc yên lặng mà nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên phía trước kia, trong ánh mặt trời và hoa tươi, hình như lóe ra ánh sáng chói lọi.
Kacheek bên kia há miệng, vẻ mặt tươi cười, mặc dù biết những tiếng vỗ tay hò hét và hoa tươi này cũng không phải cho mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng người xung quanh điên cuồng hoan hô như thế, đáy lòng của hắn vẫn rất hưởng thụ.
Đi hết con đường cuối cùng, Đỗ Địch An đi tới trước lâu đài cổ, xoay người xuống ngựa, quay người nhìn thoáng qua những người phía sau, đưa tay quơ quơ, lại gợi lên tiếng hoan hô lần nữa, hắn không nói gì, quay người đi vào trong lâu đài cổ.
Kuren và Noyes trong lâu đài cổ bên rất nhanh đi ra, Noyes dắt ngựa đi, Kuren nói với Đỗ Địch An:
- Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện cực kỳ khủng khiếp!
Thần sắc Đỗ Địch An bình tĩnh, nói:
- Để người ở bên ngoài về trước đi, nói ta cần nghỉ ngơi, cần yên tĩnh.
Kuren kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu:
- Được.
Chờ lúc Kuren quay lại, Đỗ Địch An đã ngồi trong đại sảnh, bỏ chiến giáp kỵ sĩ ra thay một bộ quần áo màu trắng thoải mái dễ chịu, bưng cà phê lên khẽ nhấm nháp, chờ sau khi Kuren vào cửa mới nói:
- Nói đi.