← Quay lại trang sách

Chương 451 Bị Bệnh

Kacheek giao nhiệm vụ châm lửa cho Kuren, đi tới trước mặt Đỗ Địch An nhìn qua, lại nhìn Jinny một chút nói:

- Hắn thật sự té xỉu? Không xảy ra đại sự gì chứ, chẳng lẽ là trên đường trở lại gặp tập kích?

Jinny nói:

- Trên người hắn không có thương tổn.

- Có lẽ là trúng độc rồi, ăn cái gì đó hoặc là uống cái gì đó.

Jinny khẽ lắc đầu:

- Ngươi cảm thấy với sự cẩn thận của hắn sẽ tùy ý ăn đồ vật của người khác sao, nhất là trước đó có sự kiện hắn bị hạ độc vào canh, cho dù là kỵ sĩ Điện Đường cho thì hắn cũng chưa hẳn sẽ ăn.

Kacheek thấy cũng có lý, không khỏi nghi hoặc:

- Nếu như không phải như vậy, chẳng lẽ là bệnh cũ tái phát?

Đến nơi đây hắn quay đầu nhìn Kuren nói:

- Ngươi biết hắn có bệnh cũ gì không? Nếu không thì viết một phong thư hỏi Forint lão đầu kia một chút.

Kuren đang cho củi vào lò sưởi, nghe vậy mới nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian Đỗ Địch An rời khỏi cô nhi viện này, hắn cũng không hiểu biết được nữa rồi. Hiểu rõ Đỗ Địch An nhất có lẽ cũng chỉ có Forint Tộc trưởng, hắn nói ngay:

- Được, ta lập tức viết thư báo cho lão biết.

Jinny bỗng nhiên nói:

- Đợi một chút.

Kacheek nói:

- Hửm?

Jinny quay đầu nhìn hắn, nói:

- Nếu như là bệnh cũ tái phát, Forint Tộc trưởng cũng sẽ không biết được. Nếu không, trước khi hắn hôn mê sẽ thông báo cho chúng ta. Nếu giờ phút này mạo muội thông báo cho Forint Tộc trưởng, vạn nhất địch nhân sắp xếp gián điệp bên cạnh Forint thì không phải sẽ bạo lộ tin tức sao? Hắn không cho chúng ta tìm thấy thuốc chính là không muốn bị lộ tin tức ra ngoài.

Kacheek nhún vai nói:

- Truyền thì truyền đi, sợ cái gì, ai dám đến tập kích, đến một cái ta giết một cái.

Jinny lạnh lùng nhìn hắn:

- Ngươi xác định, ngươi là đệ nhất cao thủ trong Ngoại Bích sao?

Kacheek giật mình, sắc mặt biến đổi ngậm miệng lại.

- Đợi hắn tỉnh lại đi.

Jinny nói:

- Trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để lộ ra cái gì, hãy làm cho những nhân viên tòa soạn báo kia ngậm miệng lại. Không phải bọn hắn muốn phỏng vấn việc thiếu gia được thụ phong kỵ sĩ sao, giao việc này cho ' Tân Thế báo ' là được rồi.

Kuren do dự nói:

- Cái này, cái này...

- Nếu như cái gì cũng không làm thì khó tránh khỏi bọn chúng sẽ tiếp tục phỏng đoán.

Jinny nói:

- Chuyện này cũng không thể gạt được. Được rồi, cũng không có chuyện gì lớn, nếu như hắn tỉnh lại muốn trách cứ, cứ giao lên người ta là được rồi.

Kuren nghĩ một lúc rồi nói:

- Được rồi.

Chờ sau khi Kuren rời đi, Kacheek nhìn Đỗ Địch An, thò tay nhéo nhéo mặt của hắn:

- Oa, lạnh như vậy!

Vừa mới niết một cái, Kacheek liền rút tay về, kinh ngạc mà nhìn Jinny:

- Không phải hắn đã chết rồi chứ, làm sao thân thể có còn lạnh hơn người chết như vậy.

- Lạnh hơn người chết liền chứng tỏ không phải người chết.

Jinny hừ lạnh nói.

Kacheek cổ quái mà nhìn nàng, nói:

- Ngươi nghĩ có phải hắn giả vờ chết để dò xét chúng ta hay không?

Jinny đạm mạc đáp:

- Không bài trừ khả năng như vậy, ngươi có thể thử một lần.

Kacheek nhún vai:

- Ta không thèm thử, tính toán coi như hắn thật đã chết rồi cũng không có chỗ tốt gì đối với chúng ta. Dù sao thì ta là không nhìn ra, hiện tại Ngoại Bích này còn có cây đại thụ nào lớn hơn hắn để đáng giá cho chúng ta dựa vào nữa rồi.

- Hừ.

Jinny hừ lạnh một tiếng khinh thường.

Kacheek cười nói:

- Chẳng lẽ không phải sao, ngươi muốn đi nội bích chỉ có thể dựa vào hắn, còn tới tậl đoàn khác, hắc hắc, tối đa là trở thành một con cờ, lúc cần bỏ sẽ bỏ. dù sao chúng ta cũng đã từng chiến đấu cùng nhau, không có tình yêu thì cũng có tình bạn. Không nên đạm mạc với ta như vậy có được hay không?

- Đối với ngươi chỉ có tuyệt tình.

Jinny lạnh lùng nói.

Kacheek nhún vai lơ đễnh.

Lúc này, Hỏa diếm trong lò sưởi càng lúc càng lớn, nhiệt độ trong phòng tăng lên, càng ngày càng ấm áp.

Khẽ đảo mắt đã qua vài canh giờ.

Thân thể Đỗ Địch An đang hôn mê khẽ nhúc nhích, hắn chậm rãi mở mắt ra, cảm giác thân thể giống như đang nằm trong một bồn nước vừa lạnh vừa nóng cực kì khó chịu, dạ dày nôn nao có cảm giác muốn ói mửa, đầu lại đau nhức không cách nào suy nghĩ, miễn cưỡng mở to mắt, cái thứ nhất nhìn thấy đúng là khuôn mặt tinh xảo của Heka trần ngập lo lắng.

Đỗ Địch An cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn cũng không biết tại sao lại có cảm thụ như, hắn chuyển dời ánh mắt, nhìn thấy Gabriel cùng với Jinny đang ngồi đằng sau.

- Thiếu gia, ngươi tỉnh rồi!

Heka nhìn thấy Đỗ Địch An tỉnh lại, kinh hỉ kêu lên.

Mấy người trong phòng lập tức cả kinh, vội vàng chạy tới.

Đỗ Địch An nhìn lướt qua bọn người Jinny cùng Kacheek, Kuren, đáy lòng của hắn nhẹ nhàng thở ra, nói:

- kê một cái gối đầu cho ta.

Nicotine đang hầu hạ bên cạnh lập tức dìu dắt thân thể Đỗ Địch An cẩn thận từng li từng tí đứng lên, tiếp nhận gối đầu mềm mại mà Jinny đưa đến, kê lót sau lưng Đỗ Địch An, vịn hắn khẽ dựa vào ghế salon.

- Thiếu gia, ngài không sao chứ?

Kuren lo lắng nói.

Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu, khí lưu ấm áp đi vào thân thể, hình như xua tan đi vài phần hàn khí, suy nghĩ hắn đã rõ ràng hơn một chút, đưa sờ sờ cái đầu của heka bên cạnh nói:

- Ta ngủ mê bao lâu?

- Chừng sáu giờ.

Nicotine trả lời ngay.

Đáy lòng Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra nói:

- Tin tức không bị tiết lộ ra ngoài chứ?

- Không có, tại đây chỉ có mấy người chúng ta, nhân viên tòa soạn báo bên ngoài đều đã bị đuổi đi.

Nicotine nói tiếp:

- Theo phân phó của ngài, chúng ta không gọi bác sĩ tới, thân thể của ngài khỏe rồi sao, nếu không ta đi gọi bác sĩ tới đây xem, chờ sau khi chẩn đoán bệnh sẽ giết người diệt khẩu?

Đỗ Địch An cảm giác được hàn khí từ bụng đang lên, lạnh lẽo khiến hắn khó chịu, hắn hít nhẹ một hơi, im lặng một lát rồi đáp:

- Còn nhớ người trước kia ngươi mang tới không, bên trong có một người tên là Julla, ngươi đi gọi nàng đến, những người khác thì không cần.

- Julla?

Nicotine nghi ngờ nói:

- Là người lúc trước mang từ khu bình dân đến sao?

- Ừ.

Nicotine gật đầu:

- Ta lập tức đi ngay.

Nói xong hắn quay người bước nhanh rời khỏi phòng.

Nicotine đi rồi, Kacheek mới nhìn Đỗ Địch An nói:

- Ngươi không sao chớ, với thân thể của ngươi, như thế nào lại đột nhiên bị nhiễm bệnh, chẳng lẽ là lúc trước bị thương trên chiến trường?

Đỗ Địch An lặng yên không trả lời, đáy lòng của hắn ẩn ẩn đã đoán được, chỉ là chưa thể xác định.