← Quay lại trang sách

Chương 453 Bệnh Nan Y

Chỉ thấy phần phía dưới da bụng xốc lên là một mảnh băng cứng đờ nối tiếp san sát nhau màu đỏ sậm, tựa như là máu đông cứng, giờ phút này giống như áo giáp bao trùm tầng dưới da thịt. Nhìn lại, dường như da thịt chỉ là một bộ quần áo mềm mại bên ngoài thân thể.

Đỗ Địch An ngơ ngẩn, da đầu run lên, kinh hãi.

- Cái này, thiếu gia...

Kuren sợ tới mức run rẩy thân thể, thanh âm cũng run rẩy.

Trong mắt Julla tràn ngập khiếp sợ, lại có chút mê mang, giật mình đứng yên tại chỗ.

Đỗ Địch An phục hồi tinh thần hỏi nàng:

- Đây là bệnh gì?

Julla phản ứng, quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập mờ mịt. Cả đời làm nghề y của nàng chưa bao giờ thấy qua một màn nào kinh hãi, quái dị như thế. Dưới tầng da thịt người lại là một vùng máu cứng đờ, hơn nữa nơi đó không phải cứng đờ bình thường mà mặt ngoài cực kỳ bóng loáng, thần kỳ nhất chính là bên trên còn có đường cong phập phồng giống như sắp xếp.

Nhưng kỳ quái nhất vẫn là dưới tình huống như vậy mà người bệnh lại vẫn còn sống!

- Ta, ta cũng không biết.

Julla cúi đầu nhìn, sắc mặt phức tạp.

- Đây là do nhiệt độ cơ thể của ngươi quá thấp làm cho máu đông lại, thế nhưng...

Nói đến đây, nàng đột nhiên không biết nên nói như thế nào nữa. Nàng chưa gặp trường hợp này bao giờ, không dám chuẩn đoán bậy bạ. Dù sao tính mạng cũng chỉ có một, hơn nữa mặc dù đoán là nhiệt độ cơ thể làm cho máu đông lại thì cũng không biết giải quyết như thế nào.

Đỗ Địch An nhìn nét mặt của nàng, lòng trầm xuống nói:

- Không có cách nào sao?

Julla cắn răng đáp:

- Ta thử xem.

Nàng cầm dao mổmở rộng phần da thịt hơn một chút. Nhưng toàn bộ da thịt ở bụng đã mổ ra rồi, bên trong cũng chỉ toàn là kết tinh màu đỏ sậm. Nàng thử đụng vào vẫn lạnh như băng, hơn nữa còn rất cứng, thậm chí nàng nghĩ dao găm chưa chắc đã có thể đâm thủng cái thứ này.

- Dì à, không có cách nào chữa trị sao?

Kuren bên cạnh dần dần thích ứng, nhìn qua bộ dáng không biết làm sao của Julla, lo lắng cùng khẩn trương nói.

Trán Julla chảy ra mồ hôi lạnh, đại não cấp tốc chuyển động, do dự một chút nói:

- Vật này phải cắt bỏ, có thể sẽ đau, ngươi hãy cố nhịn.

Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu:

- Ngươi thử xem sao, ta sẽ cố nhịn.

Julla gật gật đầu, chăm chú nhìn phần bụng Đỗ Địch An, tìm được một vị trí rạch tới. Dao giải phẫu đâm lên huyết dịch cứng đờ giống như đâm vào băng tích tụ lâu ngày, tạo ra dấu vết cực mỏng.

Đỗ Địch An thấy gân xanh cổ tay nàng nhô lên, biết rõ nàng đã ra lực không nhỏ. Hắn không khỏi ngơ ngẩn, độ cứng của cái này so với hắn tưởng tượng còn hơn nhiều. Julla tuy là người bình thường nhưng sức lực không tầm thường, vậy mà lại không đâm xuyên cái này, làm thế nào cắt bỏ được?

Lực đạo của Julla ngày càng mạnh mẽ đến bảy tám phần, đạt tới cực hạn của nàng có thể thu lực nhưng vẫn không thể chọc thủng nơi ấy. Nàng buông tay thở hồng hộc, cổ tay mỏi nhừ, mũi cay cay, trong lòng có chút sợ hãi cùng mờ mịt. Nàng đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, giật mình, quay đầu nhìn Đỗ Địch An, mờ mịt trong mắt dần dần hóa thành sợ hãi, cuối cùng lại biến thành tự trách cùng thống khổ.

Đỗ Địch An thấy nàng đột nhiên thay đổi biểu cảm, thấy gì đó không ổn, nói:

- Dì à, bệnh này không thể cứu hay sao?

Nghe vậy, hốc mắt Jura đỏ lên, nước mắt rớt xuống từng giọt lớn, nói:

- Ta từng xem qua trong một quyển sách thuốc có cùng triệu chứng bệnh như vậy. Người mắc chứng bệnh như vậy rất hiếm.

Đỗ Địch An hơi trầm xuống, nói:

- Đây là bệnh gì?

- Chứng đông máu.

Jura cúi đầu xuống, thanh âm mang vài phần thút thít nỉ non.

- Nhưng phàm là người mắc căn bệnh này cuối cùng đều bệnh chết, là bệnh nan y hiếm thấy!

Trái tim Đỗ Địch An trầm xuống, bệnh nan y!

Cái này không khác gì với việc nghe được chính mình bị ung thư, làm cho con người lập tức tuyệt vọng. Sau xúc động, đáy lòng hắn dần dần bình tĩnh, trước đây có không ít ca ung thư có thể chữa trị nhờ khoa học kĩ thuật phát triển. Cái gọi là bệnh nan y chỉ là bệnh mà ở thời đại ấy không chữa được mà thôi, cũng không phải là chắc chắn sẽ chết. Nếu “Chứng đông máu” này với điều kiện trước mắt chính là bệnh nan y không thể nào trị được thì hắn sẽ dựa vào tri thức bên trong siêu cấp Chip, có lẽ có thể tìm được phương pháp.

Đỗ Địch An im lặng một lát, nói với Julla đang bi thương thút thít:

- Dì à, cám ơn dì, giúp ta may lại đi.

Julla đã khóc không thành tiếng, nghe Đỗ Địch An nói, cắn chặt môi nhịn được nức nở, nhưng nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống. Nàng cắn răng, may da thịt Đỗ Địch An lại, thủ pháp rất nhanh chóng, lát sau liền vá kín kẽ tất cả.

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nàng, đợi nàng may vá xong, hỏi:

- Bệnh này có thể sống bao lâu?

Thân thể Julla khẽ run, cúi đầu đáp:

- Ghi lại không tỉ mỉ, nhưng hẳn là không sống được bao lâu, hơn nữa...

Nàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An:

- Bệnh này là bệnh truyền nhiễm, thời giannày ngươi tốt nhất không được ăn uống cùng những người khác. Mặt khác, đừng cho Quang Minh Giáo Đình biết ngươi bị bệnh như vậy, nếu không sẽ bị bắt cách ly.

- Bệnh truyền nhiễm?

Sắc mặt Kuren trắng nhợt, sợ tới mức lui một bước về sau.

Mắt Đỗ Địch An hơi đổi liếc nhìn hắn, lại thu hồi ánh mắt, nói với Julla:

- Ta đã biết, người đi về trước đi, chuyện này không được nhắc tới cùng bất luận kẻ nào. Nếu như có người hỏi, hãy nói chỉ là cảm mạo.

Julla lệ rơi đầy mặt nói:

- Để ta ở lại chăm sóc ngươi.

Trong lòng Đỗ Địch An ấm áp, nhưng biểu lộ lại lạnh lùng, nói:

- Kuren thanh toán tiền chữa trị, tiễn khách.

Biểu lộ Kuren phức tạp kéo Jura ra khỏi gian phòng.

Đỗ Địch An chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, sau một lúc lâu mới mở ra lần nữa. Hai mắt lạnh như băng, chờ Kuren trở về nói:

- Đưa những sách y học trong giá sách đưa cho ta.

Kuren sợ run lên, lập tức đi lấy.

Đỗ Địch An đem gối đầu kê sau lưng, đem những sách y học ở Đồ Thư Quán trước đây mình mang về giở xem. Lúc trước hắn vội vàng học tập tri thức bên trong siêu cấp Chip, không rảnh xem những thứ này. Cái tên “Chứng đông máu” là tên ở thời đại này, thời đại trước đây có lẽ cũng có chứng bệnh như vậy, chỉ là tên khác nhau. Hắn muốn xem xem nguyên nhân của chứng bệnh này là gì, kết cục cuối cùng là cái gì.

Qua một loạt sách vở, đột nhiên, Đỗ Địch An dừng lại ở một trang của quyển sách y học cũ kĩ. Đây là một quyển tự thuật của một bác sĩ 500 trước, trong lúc tuyết rơi nhiều ngày liên tục, hắn được một vị quý tộc mời khám bệnh tại nhà. Người bệnh là một người hầu trong nhà, nhiệt độ cơ thể cực thấp.

Trải qua chẩn đoán sơ bộ bệnh, hắn quyết định trực tiếp làm giải phẫu để kéo dài tính mạng người hầu này trước. Nhưng sau khi giải phẫu hắn mới phát hiện trong cánh tay người hầu này sớm đã kết băng, lớp băng như vẩy cá, còn có gợn sóng.

- Chứng đông máu...

Ánh mắt Đỗ Địch An ngưng lại, huyết dịch đóng băng cứng đờ dưới bụng mình cũng có những đường cong hợp quy tắc, giống như điêu khắc tỉ mỉ bằng dao mà ra, tương tự với trường hợp trong sách này.

- Giải phẫu thất bại, ta bị đuổi ra khỏi nhà quý tộc. Về sau có đề cập việc này với bạn tốt của ta. Nghe nói sau đó không lâu, Quang Minh Giáo Đình phái người điều tra vị quý tộc này, bắt người hầu bị bệnh kia đi...

Đỗ Địch An xem kĩ càng liền sửng sốt, như vậy sau khi Quang Minh Giáo Đình bắt người hầu kia mới nói đến bệnh của hắn, gọi là “Chứng đông máu”.

- Tên căn bệnh này là từ Quang Minh Giáo Đình truyền ra hay sao?

Đỗ Địch An giật mình, vốn tưởng rằng là các thầy thuốc phát minh, không nghĩ tới chính là Giáo Đình. Hắn nhìn đoạn tiếp theo, sau khi người hầu kia bị Quang Minh Giáo Đình cách ly, việc này cũng chấm dứt, không còn tin tức gì nữa.