Chương 454 Hai Năm
Đáng tiếc không có kính hiển vi, nếu không đã có thể tự mình tra ra nguyên nhân tạo thành huyết dịch cứng đờ này, không phải sự đông kết chỉ là do nhiệt độ cơ thể dị thường của ta tạo thành, nếu không sẽ không có những đường cong trật tự này, hoặc là nói những huyết dịch cứng đờ này rất có thể không phải do nhiệt độ cơ thể của ta tạo thành, ngược lại bởi vì sự xuất hiện của nó, mới dẫn đến nhiệt độ cơ thể của ta giảm xuống..."
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, trong lòng thở dài.
Với công nghiệp kỹ thuật hiện nay, muốn chế tạo ra kính hiển vi mà nói là chuyện hoang đường viển vông.
Hắn nhìn qua Kuren đang tìm kiếm chỗ giá sách, nói:
- Trong mấy ngày này hãy gọi Noyes đi đến từng thư viện lấy về một ít sách y học, càng vắng vẻ càng tốt, cũng không cần nơi có cơ sở thượng tầng, ngoài ra dặn dò hắn đừng chỉ mang về một loại văn kiện y học, thuận tiện mang một số loại khác nhưng số lượng không cần nhiều, chỉ cần một phần năm sách y học là được, bây giờ thân phận chúng ta không giống nhau, thân ở vị trí cao càng phải đề phòng tiểu nhân, mọi cử động sẽ bị người khác âm thầm theo dõi, nhưng không nên để người ngoài biết được đồ vật, nhất định phải gạt được, đã hiểu chưa?
Kuren kịp phản ứng, giấu nghi hoặc "Ừ" một tiếng đáp ứng, hắn biết rõ Đỗ Địch An chọn Noyes đi làm việc, chủ yếu là đầu tóc màu vàng của Noyes ra vào ở những thư viện cấp cao sẽ không bị chú ý, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, nếu như muốn che dấu mục đích bản thân tìm văn kiện y học, vì sao chọn một phần năm sách khác, không phải nên chọn được càng nhiều càng tốt sao?
Hắn không hỏi, bởi vì hắn biết rõ Đỗ Địch An sẽ không trả lời vấn đề đơn giản như vậy, chỉ có thể tự mình suy đoán ra đáp án.
Rất nhanh, Kuren tìm được một vài văn kiện y học từ giá sách, đem đến trước mặt Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An vừa đọc, vừa suy tư.
"Nguyên nhân hàn khí sinh ra ở phần bụng là do lúc trước bị Cát Liệt Giả bắt đến huyệt động của nó, Heiba thay ta ngăn một lưỡi dao sắc bén của Cát Liệt Giả nhưng lại bị vạch rách phần eo ra một lỗ thủng lớn, lại xen lẫn trong những thi thể ma vật khác, miệng vết thương bị lây nhiễm với xác ma vật, 'Băng huyết chứng' này hơn phân nửa bởi vậy mà đến, nói như vậy, trong lịch sử băng huyết chứng hơn phân nửa cũng tiếp xúc với ma vật..."
Lúc trước hắn có sức miễn dịch của Ma Ngân 'Cụ Nhiễm Giả', mới không xuất hiện khác thường, từ sau khi cải biến thành Ma Ngân 'Cát Liệt Giả' bây giờ, thân thể liền xuất hiện biến hóa, lần trước mới từ ngoài vách tường trở về liền phát giác được thân thể có chút rét run, nguyên nhân hơn phân nửa chính là như thế.
Chỉ là biết được nguyên nhân lại không có cách giải quyết.
Hơn nữa hắn không biết, bị căn bệnh quái dị như vậy, mình còn có thể sống bao lâu.
"Nghiệp lớn không thành, ông trời muốn ta chết non, trời cao đố kỵ anh tài, sao lại rơi trên đầu của ta, ông trời ông phải chăng quá để mắt ta rồi..."
Ngón tay Đỗ Địch An khẽ chà xát, trong mắt xẹt qua một tia lạnh như băng.
Khẽ đảo mắt, mấy ngày trôi qua.
Mấy ngày nay Noyes đến từng tiệm sách nổi tiếng, dùng thân phận của Đỗ Địch An mượn đọc rất nhiều sách "Không cho bên ngoài mượn", trong lúc này chủ yếu tra cứu sách y học là chính, còn lại là đủ loại sách khác nhau, có lịch sử Cự Bích, có lịch sử dã nhân, có ký truyện Thần Thuật Truyền Kỳ, có khúc nhạc tàn thiên âm nhạc kinh điển của đại sư tổ.
- Mấy ngày nay, tập đoàn Melon thế nào?
Đỗ Địch An vừa lật xem văn kiện y học trong tay, vừa hỏi Kuren phụng dưỡng ở bên cạnh, mấy ngày nay hắn tỉnh lại đã xem văn kiện y học, muốn tìm ra manh mối chẩn đoán bệnh và nguyên nhân bệnh của bản thân, căn bản không có thời gian bận tâm xem báo và hiểu rõ tình huống bên ngoài.
Kuren nói:
- Thiếu gia, lão tộc trưởng George của tập đoàn Melon sau khi vào tù thì tập đoàn Melon liền sụp đổ, gia tộc Mel cũng rơi xuống theo, sản nghiệp dưới trướng lại gặp phải sự chống lại của dân chúng, mỗi ngày đều đang lỗ vốn, ở khu cư dân có không ít khách sạn, rạp hát to như vậy, lại bị một số bạo dân đập hủy, đoán chừng là chống đỡ không được bao lâu.
- Gọi lão gia tử Forint nắm chặt cơ hội này, nếu như kéo dài quá lâu, chờ dân ngừng tức giận, còn muốn đánh triệt để gia tộc Mel phải tốn nhiều tay chân hơn.
Đỗ Địch An nói.
Kuren gật đầu, trong lòng có một chút cảm khái, quý tộc đã từng có tiếng tăm lừng lẫy ở khu ngoại bích, vậy mà sẽ luân lạc tới trình trạng ngày hôm nay, nhớ lại ngày đó, lúc là một người làm vườn nhỏ bé của gia tộc Mel được nhận nuôi từ cô nhi viện cũng đã là thân phận hiển hách nhất, trở thành đối tượng mà tất cả mọi người đều muốn được nhận nuôi, nhưng bây giờ lại là chuột chạy qua đường bị mọi người hô đánh, bất quá, dù sao cũng là lão quý tộc, nội tình cường đại, mặc dù là đang bị Đỗ Địch An cưỡng chế, vẫn không lập tức sụp đổ, đổi lại một quý tộc nhỏ khác, đoán chừng cả nhà đã sớm đi vào ngục giam rồi.
"Hắn nói, trên tay có miệng vết thương, cấm chạm đến 'Linh hồn tinh ', để tránh bị oán linh hấp thụ bên trong bao vây, không ngờ vẫn là..."
Đỗ Địch An đột nhiên nhìn thấy một quyển sách có phương pháp chữa trị, liền giật mình một cái, người được nói đến trong này là một vị thần chức, "Cảm nhiễm 'Băng huyết chứng ', cần phải dùng một lượng lớn chất đường, món chính chủ yếu là thịt bò... Uống thuốc đúng hạn, lâu thì có thể sống hai năm, ngắn thì một tuần lễ, nếu không chú ý giữ ấm, thường xuyên chịu lạnh, nhiệt độ cơ thể thấp thì bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm tánh mạng, kị đụng nước lạnh, Hắc Tuyết..."
Thấy câu nói kế tiếp, Đỗ Địch An như bị sét đánh.
Lâu thì hai năm?
Ngắn... Một tuần lễ?
Cái này chẳng phải là giống với ung thư thời kỳ cuối trước đây?
Hắn sững sờ trong chốc lát, cúi đầu nhìn một lần nữa, sau khi nhiều lần xác nhận mình không nhìn lầm thì mới ngừng lại được, đột nhiên trong lòng một hồi mờ mịt, chẳng lẽ nói bản thân mình chỉ còn thời gian không đến hai năm?
Hai năm chỉ trong nháy mắt tức thì.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên vô số phác hoạ kế hoạch lớn, từng cái đều là lý tưởng trong lòng hắn, thế nhưng mà những lý tưởng này đều chưa có cách nào thực hiện.
Đáy lòng của hắn trống trãi xuất thần.
Kuren nhìn thấy phản ứng của Đỗ Địch An khác thường, sắc mặt biến hóa, đột nhiên ý thức được không ổn, nhìn thoáng qua sách trong tay hắn, cẩn thận từng li từng tí mà nói với Đỗ Địch An:
- Thiếu gia, ngài làm sao vậy?
Trong đôi mắt của Đỗ Địch An dần dần tập trung, kịp phản ứng, trầm mặc một lát rồi nói:
- Không có gì, ngươi ra ngoài trước đi.
Kuren có chút lo lắng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quay người rời khỏi, khẽ đóng cửa phòng lại, yên tĩnh hầu giữ ở ngoài cửa.
Đỗ Địch An kinh ngạc mà nhìn phía xa, trong mắt một mảnh mê mang.
Hồi lâu, hồi lâu.
Cảnh sắc bên ngoài dần dần trầm xuống.
Đêm đen phản chiếu trong đôi mắt của hắn, hình như tăng thêm vài phần ánh sáng, ánh mắt của hắn dần dần từ chết lặng khôi phục một chút hào quang, cúi đầu hai mắt nhìn sách trong tay, "Chất đường, thịt bò... Những cái này đều là thực phẩm có mức nhiệt cao, theo như phía trên này mà nói, bị băng huyết chứng này, nếu như ăn nhiều những thực phẩm có mức nhiệt cao này có thể ngăn chặn lúc băng huyết chứng bộc phát, nếu như ta ăn đồ ăn có nhiệt lượng bên trong cao hơn chất đường và thịt bò, muốn sống hai năm, chắc không khó, thậm chí có thể sống lâu hơn một chút!"
"Người bị 'Băng huyết chứng' phía trên này, thể chất chắc chắn không cao hơn ta, nếu như thể chất của ta cao hơn một chút, sức chống cự cũng sẽ tăng cường, có lẽ có thể kiên trì được lâu hơn một chút!"
Nghĩ đến những điều này, đáy lòng của hắn trong sự tuyệt vọng, lại dần dần sống lại hi vọng và khao khát mãnh liệt và sự quyến luyến với sinh mạng của mình.
"Trong thời gian hai năm, trước tiên cần nắm giữ được y học trước đây, toàn lực tìm biện pháp giải quyết, ung thư cũng được phá giải, cái này được coi là gì, bệnh nan y? Chỉ là trong điều kiện tương ứng mà nói là bệnh nan y mà thôi, nếu như dưới điều kiện đơn sơ này được gọi là bệnh nan y, ta sẽ cải biến thế giới này, cải biến điều kiện đơn sơ này, khiến nó biến thành bệnh tật bình thường, có thể dễ dàng được trị liệu!"
Hai mắt Đỗ Địch An toả sáng ra vẻ cứng cỏi, lúc trước bị Cát Liệt Giả bắt đến huyệt động, cửu tử nhất sinh đều đã gặp qua, ốm đau nhỏ bé này, hắn sao có thể chịu nhận thua?
- Kuren!
Đỗ Địch An kêu lên.
Kuren trông coi ở ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu, giật mình một cái, vội vàng đẩy cửa vào, nói:
- Thiếu gia, ta ở đây.
- Sau này y phục của ta đều phải dùng chất liệu giữ ấm tốt nhất để làm, kể cả chiến giáp của ta.
Đỗ Địch An nói:
- Ngoài ra, kể từ hôm nay, mỗi bữa ăn của ta phải có một món 'Răng cua sườn thịt'.
Kuren lắp bắp kinh hãi:
- Răng thịt cua? Thiếu gia, đây chính là một trong thức ăn quý báu nhất, lấy từ sườn trước 'Răng cua' dùng để ăn ma vật, một sườn trước răng cua trưởng thành cũng chỉ có nửa cân mà thôi, chỉ đủ một bữa ăn, hơn nữa số lượng răng cua rất thưa thớt lại khó bắt, vừa xuất hiện đã bị các quý tộc tranh mua rồi, mỗi bữa ăn đều muốn ăn, chuyện này...
- Rất khó sao?
Sắc mặt Đỗ Địch An lạnh xuống:
- Cho dù ta muốn thịt rồng cũng phải mua được, nếu như ai không bán thì đoạt!
...