← Quay lại trang sách

Chương 455 Treo Giải Thưởng

Kuren khẽ cười khổ, do dự mà đáp ứng:

- Ta sẽ cố gắng, thiếu gia.

- Không phải cố gắng mà là phải có.

Đỗ Địch An bổ sung nói:

- Ngoài ra, ngoại trừ thịt sườn răng cua ra, dụng cụ ăn của ta cần phải là cái quý báu nhất do đại sư tự thân chế tạo ra, nước ta uống phải là nước tinh khiết nhiều lần lọc.

Kuren giật mình, hắn vừa mới còn muốn hỏi Đỗ Địch An ăn thịt sườn răng cua này có ích gì không, bây giờ xem ra, hình như vốn là vấn đề yêu thích của bản thân Đỗ Địch An, chẳng lẽ nói người sau khi có tiền và nổi danh đều có thể xa xỉ như vậy?

Hắn cúi đầu đồng ý một tiếng:

- Thiếu gia, ngài còn có phân phó gì khác không?

Đỗ Địch An suy tư một chút, nói:

- Thông báo cho Thần Điện bên kia, ta công khai lên lớp vào ngày đó, ta hi vọng nhiệt độ trong đại sảnh ta diễn thuyết cao hơn một chút, nguyên nhân là vì sao, tự ngươi suy nghĩ.

- Ta biết rồi, ta sẽ giữ bí mật.

Kuren gật đầu, trong mắt có một chút lo lắng,

- Thiếu gia, thân thể của ngài không khỏe, lên lớp rất vất vả, ngài có thể chịu nổi chứ?

- Ta còn chưa ngã xuống dễ dàng như vậy, đi đi, gọi Herka tới.

- Vâng, thiếu gia.

...

...

- Cha, thật sự không có cách nào bảo lãnh ông nội ra sao?

Mel Shaya nhìn qua Mel Ken, hốc mắt sưng đỏ, tràn ngập thống khổ và hối hận.

Mel Ken khẽ thở dài, biểu lộ hiu quạnh:

- Ta đã liên hệ mấy vị tướng quân có qua lại thân thiết ở quân bộ rồi, không thể nào bảo lãnh, bọn hắn chỉ có thể để ông ấy được sống tốt một chút trong lao ngục, không đến mức chịu nhục.

Nước mắt trong hốc mắt Mel Shaya chảy xuống, rất nhanh nắm chặt nắm đấm nói:

- Cha, chúng ta phái người đi ám sát hắn đi, lúc trước Runcorn nhất định là bị hắn mai phục hãm hại, lần này chúng ta phái tất cả mọi người hành động, nhất định có thể giết chết hắn, chỉ cần hắn chết, chúng ta sớm muộn cũng sẽ khôi phục lại như trước kia, muốn đón ông nội về cũng rất nhanh.

- Hồ đồ!

Mel Ken đột nhiên giận dữ mắng mỏ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn nàng:

- Ngươi quên ta ngày xưa dạy bảo ngươi như thế nào sao, càng là hiểm cảnh, càng phải tỉnh táo! Hối hận, thống khổ có thể khiến ngươi làm xằng làm bậy sao? Ám sát hắn? Ngươi có điều tra qua chưa, bây giờ xung quanh hắn có bao nhiêu người đang âm thầm bảo vệ hắn? Quân bộ, sở thẩm phán, Quang Minh giáo đình, bên nào cũng sẽ không để hắn chết, nếu như thời điểm này hắn chết, bất kể là không phải chúng ta giết thì chúng ta cũng là người đầu tiên chịu lửa giận của bọn hắn, riêng Quang Minh giáo đình có thể khiến cho chúng ta triệt để diệt tộc!

Thân thể Mel Shaya run lên, "Diệt tộc" hai chữ như một tia sấm lôi đình chấn động trái tim của nàng, lập tức thanh tỉnh lại.

- Cha, cha...

Mel Ken hừ lạnh một tiếng:

- Mấy ngày nay ta đã điều tra qua, lúc Runcorn gặp chuyện không may ngày hôm ấy, có một tên thuộc hạ của tiểu tử này trong hai tên có sức mạnh Cao cấp kỵ sĩ rời khỏi tòa thành đến Hồng Ma Phường tìm khoái hoạt, chỉ dựa vào nữ nhân từng là Kim Bài Trừng Giới Giả còn lại kia, tuyệt đối không cách nào tiếp lại Runcorn được, trừ phi là đánh lén, hay là tiểu tử này còn cất giấu thuộc hạ cao thủ khác, người này rất có thể chính là lão đầu tử đã từng là Quản gia!

Mel Shaya giật mình:

- Cha, cha là đang nói, dưới tay hắn có ba Cao cấp kỵ sĩ cấp cường giả tương trợ?

- Đúng vậy, hơn nữa bản thân tiểu tử này, sức mạnh cũng không kém Trung cấp Thú Liệp giả, cùng với Ma Ngân 'Cụ Nhiễm Giả', chiến lực của bản thân cũng miễn cưỡng có thể giao thủ một chút với Cao cấp Thú Liệp giả bình thường, nghĩ muốn giết hắn, hừ, trừ phi tập hợp tất cả cao thủ hai tập đoàn mới có thể làm được!

Ánh mắt Mel Ken lạnh như băng, nói:

- Bất quá, ngoại trừ đao kiếm ra, muốn giết người còn nhiều cách, ta đã treo giải thưởng dán thông báo ở trong Hắc Ám giáo đình 50 vạn Kim tệ, nếu như ai có thể giết hắn, số tiền kia mặc dù chúng ta giữ lại thì sớm muộn cũng sẽ bị tiểu tử này xơi tái, hắn sẽ không bỏ qua chúng ta, chỉ có thể hắn chết, hoặc là chúng ta chết!

Mel Shaya hít một hơi thật sâu:

- Cha, người tìm hỗ trợ từ Hắc Ám giáo đình sao?

Mel Ken lạnh lùng mà nhìn nàng:

- Như thế nào, có một hảo đao như vậy không cần, ngươi cảm thấy bẩn tay sao?

- Không, không phải.

Mel Shaya liền nói:

- Chỉ là, bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, việc này vạn nhất bị Quang Minh giáo đình tra ra được...

Mel Ken cười lạnh một tiếng:

- Quang Minh giáo đình? Giả thần giả quỷ mà thôi, thương nhân chúng ta bán hàng hóa thực sự, Quang Minh giáo đình đúng là thông minh, bán một số đồ vật hư vô mờ mịt, cũng chỉ có những ngu dân này mới tin tưởng bọn họ, cam tâm tình nguyện mà bỏ tiền cho bọn hắn.

Mel Shaya biến sắc, thấp giọng nói:

- Cha, người nói Hắc Ám giáo đình có thể giết được người của hắn sao, chiến lực của ba Cao cấp kỵ sĩ, đã chống đỡ vượt hơn phân nửa tập đoàn rồi, chuyện này...

Mel Ken lạnh nhạt nói:

- Cho dù giết không chết hắn cũng có thể khiến hắn vĩnh viễn sống trong lo lắng, hơn nữa ngươi chớ có xem thường Hắc Ám giáo đình, những Ma Dược Sư, thuật sĩ luyện kim ác độc kia, vũ khí giết người trong tay bọn họ khá nhiều loại, khó lòng phòng bị, trừ phi Quang Minh giáo đình luôn phái đám người kia trông coi hắn, nếu không hắn nhất định phải chết!

Mel Shaya nghe vậy khẽ giật mình, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, trong đôi mắt hiện lên một chút oán độc.

- Gần đây rút vốn thế nào, thời gian của chúng ta không còn nhiều, lão già Forint kia đang muốn nuốt luôn sản nghiệp của chúng ta, nếu như còn lại không nhiều lắm, rút hết tất cả ra đi.

Mel Ken chuyển chủ đề, hỏi.

...

...

- Cha, vô dụng, hắn đã từng nói sẽ không gặp lại ta, ta đi xin hắn cũng vô dụng.

Jenny một thân áo khoác thần quan, hốc mắt hiện hồng, nhìn qua người cha trước mặt mấy ngày gần đây gầy đi có chút tang thương.

Sludy khẽ thở dài nói:

- Bây giờ tập đoàn Melon đã xong, gia tộc Mel cũng sẽ xong đời, gia tộc Bron chúng ta cũng tránh không khỏi một kiếp này, thù hận đáy lòng hắn chỉ có ngươi mới hóa giải được, nếu không gia tộc Bron chúng ta cũng sẽ bị hắn nuốt luôn, hoàn toàn hủy diệt.

Jenny cắn môi dưới cúi đầu.

- Tiểu thư, xin ngài hãy giúp đỡ một chút, ta cũng van xin ngài.

Quản gia bên cạnh nói xong quỳ xuống, cầu khẩn nói.

Jenny vội vàng nâng lên hắn:

- Đức thúc, ngài đừng như vậy.

- Tiểu thư, ngài không đi, ta sẽ không đứng dậy.

Mặt mũi quản gia tràn đầy cầu khẩn, cố ý quỳ xuống.

Jenny vội vàng nói:

- Ngài từ từ nói, ngài đừng như vậy, ta, ta...

Sludy lẳng lặng nhìn một màn này, sau một lúc lâu, thở dài nói:

- Đứng lên đi.

Quản gia khẽ giật mình, sững sờ mà nhìn hắn.

Sludy vẫy tay tay về phía Jenny.

Jenny do dự một chút, chậm rãi đi tới.

- Nói với ta, ngươi có phải thật sự không muốn nhìn thấy hắn như vậy hay không?

Sludy vuốt ve tóc của nàng, nói khẽ.

Jenny cắn chặt răng không để cho mình khóc lên, nói:

- Ta đã không thể quay lại với hắn...

Sludy ôm nàng vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai của nàng, thở dài, nói khẽ:

- Không thể quay lại thì không thể quay lại, ngươi không muốn đi thì không đi, ta không miễn cưỡng ngươi, Sludy ta có chán nản, có khốn cùng cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm, chỉ cần ngươi vui vẻ, làm chuyện ngươi thật sự thích làm là được, chuyện của gia tộc, ngươi không cần phải xen vào, ta sẽ xử lý tốt.

Nước mắt Jenny rơi như mưa, khóc không thành tiếng.

- Đây là hậu quả một tay ta gây ra, nếu như làm ăn đã thất bại, nên gánh chịu tổn thất.

Sludy khẽ vuốt vuốt tóc của Jenny, ôn nhu mà nói:

- Ta không tin trong quãng đời hai mươi ba năm còn lại của ta không cách nào quật khởi gia tộc Bron lại lần nữa!

Jenny lau sạch nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn:

- Ta với người cùng nhau cố gắng!

Sludy khẽ giật mình, trong hốc mắt hơi nổi lên một chút óng ánh, ngửa đầu cười ha ha nói:

- Được, cùng nhau cố gắng!

...

Chờ sau khi Jenny rời đi, Quản gia vội vàng nói:

- Lão gia, bây giờ tình thế nguy cấp, chờ sau khi tiểu tử kia công khai lên lớp, thế lực càng lớn, muốn nghiền nát chúng ta dễ dàng hơn, tại sao ngài phải ngăn tiểu thư đi cầu tình chứ?

- Cầu tình sẽ chỉ làm bản thân thêm hèn mọn.

Sự vui vẻ trên mặt Sludy nhanh chóng biến mất, chậm rãi nói:

- Huống hồ, hắn từ trong ngục giam bò đến địa vị như bây giờ là dựa vào cái gì? Cũng không phải yêu mà là hận!

- Hận có thể làm cho một người điên cuồng!

- Động lực của hận mạnh mẽ hơn nhiều so với tình yêu!

- Cho nên hận thù mãnh liệt như vậy, một câu xin lỗi sao có thể giải quyết được, ngược lại sẽ khiến hắn càng xem nhẹ Jenny.

Sludy nói:

- Bất quá, mặc dù hắn hận chúng ta, nhưng hắn hận, thực sự không phải là hận điên cuồng trả thù, thời gian là thứ tốt nhất có thể làm cho người khác từ trong hận thù và tình yêu ép ra rất nhiều thứ.