← Quay lại trang sách

Chương 464 Giết

Vèo! Vèo!

Trong tiếng hét to, vài đạo lợi tiễn lao nhanh đến, găm vào cỏ dại xung quanh Cát Liệt Giả. Mắt của Cát Liệt Giả đỏ như máu hơi chuyển động liếc nhìn xung quanh, thân hình dữ tợn chậm rãi thay đổi phương hướng, bỗng nhiên bổ nhào ra, lưỡi dao sắc bén ở bốn chân chuyển động như nhện làm cho thân thể nhanh chóng tiến về phía trước, như một đám tảo biển xoã tung, cuốn vào đội ngũ truy kích phía sau.

- Cái này, cái này là gì?

- A a a.....

- Ma vật, là ma vật!

Chỉ một thoáng, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, tiếng ngựa hí dài, thanh âm bị chém của vô số người vang lên. Cát Liệt Giả nhỏ nhào vào đội ngũ Quang Minh kỵ sĩ giống như một cái cối xay thịt, nhanh chóng săn giết, lưỡi dao sắc bén dễ dàng xuyên thủng áo giáp của Quang Minh kỵ sĩ, di chuyển mạnh mẽ nhanh chóng, mắt kép đỏ ngầu chuyển động, dễ dàng tránh né công kích từ xung quanh đâm tới.

Đỗ Địch An chạy ra mấy trăm mét, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thảm sát ở bên này khẽ nhíu mày, thở dài, lấy ra chủy thủ tùy thân ở bên chân, lặng lẽ trở về tới trước nhà giam, bình tĩnh chuẩn bị chiến đấu.

- Đừng hoảng hốt, giữ lấy đội ngũ!!

Một kỵ sĩ trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng trong đội ngũ phẫn nộ la lớn, trên gương mặt anh tuấn tràn ngập vẻ hoảng sợ, gấp giọng la lớn chấn chỉnh đội ngũ phía trước. Nhưng khi Cát Liệt Giả công kích một cách nhanh chóng như là cắt cỏ, những Quang Minh kỵ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh huấn luyện này lại sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, làm gì có thể bận tâm đến hiệu lệnh, đều quay người bỏ chạy.

Kỵ sĩ trẻ tuổi ấy thấy vừa vội vừa giận, cắn răng cầm lấy cung cài tên rồi bắn đi. Vèo một tiếng, mũi tên trúng tại lưỡi dao sắc bén của Cát Liệt Giả nhỏ rồi bắn ngược lại.

Điều đó đưa đến sự chú ý của Cát Liệt Giả, mắt kép hơi chuyển động, tập trung vào trong đám kỵ sĩ, thân thể đột nhiên tung người, hướng về phía kỵ sĩ trẻ tuổi đánh tới, những chỗ nó đi qua, lưỡi dao sắc bén vung lên chặt đứt không ít Quang Minh kỵ sĩ không tránh kịp, nhẹ nhàng như cắt đậu hủ, khắp nơi ven đường đều có những thân thể bị cắt đứt kêu rên thảm thiết như ở Tu La Địa Ngục.

Kỵ sĩ trẻ tuổi chưa bao giờ thấy qua quái vật hung ác như thế, bị dọa cho tái nhợt sắc mặt, nắm chặt cương ngựa, thấy tiểu Cát Liệt Giả vọt tới thì quát to một tiếng, ghìm chặt dây cương ngựa, quay người thúc ngựa chạy đi.

Tách tách đát!

Chiến mã đã chịu đựng qua huấn luyện hoảng sợ chạy đi, tiểu Cát Liệt Giả nhanh chóng chạy theo sau, khoảng cách dần được rút ngắn. Trong giây lát, tiểu Cát Liệt Giả nhanh chóng đuổi kịp, nó phẫn nộ kêu lên két két, lưỡi dao sắc bén ở tứ chi mạnh mẽ đâm đến, xuyên qua đuôi ngựa, đâm vào bên trong.

Ahhh

Ngựa bị đau, gào rú lên thảm thiết, hai chân trước nâng lên. Lưỡi dao sắc bén của Cát Liệt Giả nhanh chóng rút ra, xé rách miệng vết thương làm lòi ra cả ruột. Chiến mã bị thương quá nặng, đau nhức tê dại rồi té xuống. Tiểu Cát Liệt Giả không để ý đến chiến mã, đánh về kỵ sĩ trẻ trên đất.

Kỵ sĩ trẻ tuổi nhìn qua thân thể khổng lồ dữ tợn ấy, sợ tới mức tóc dựng thẳng lên, trong lòng hối hận không thôi, hắn không ngờ rằng sẽ gặp một quái vật hung tàn như vậy. Nếu sớm biết như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không truy kích.

Vèo!

Trong tuyệt vọng, hắn dùng kiếm ngăn đỡ, chỉ chống đỡ được hai lưỡi dao, còn những lưỡi dao khác trên lưng Cát Liệt Giả như tảo biển lại nhanh chóng đâm ra vào bả vai, sọ não, cổ, làm cho kỵ sĩ chết ngay lập tức mà không kịp kêu lên.

Tiểu Cát Liệt Giả gầm lên một tiếng, bổ nhào trên người hắn gặm nhấm. Các Quang Minh kỵ sĩ xung quanh nhìn thấy, sợ tới mức điên cuồng bỏ chạy. Khẽ đảo mắt, tại chỗ chỉ còn lại một vài thân thể kỵ sĩ bị chém đứt, thống khổ kêu rên thảm thiết mà lăn lộn trên mặt đất, có người bị chém đứt ở phần bụng thống khổ cắn răng, hai cánh tay bò trên mặt đất cố gắng leo lên, trốn vào bụi cỏ.

Đỗ Địch An nhìn thấy chiến đấu chấm dứt một cách nhanh chóng, khẽ lắc đầu nhìn lướt qua chiến trường, xoay người nhặt lên vài tảng đá trên đất, liếc về phía những người bị thương nghiêm trọng lén lút bò vào bụi cỏ để tránh né kia ném mạnh qua.

Phốc! Phốc! Phốc!

Đá bay ra, đập vào đầu một vị kỵ sĩ vừa bò vào trong bụi cỏ làm mũ sắt của hắn lõm xuống. Lúc vài tên sống sót bị Đỗ Địch An giết chết, tiểu Cát Liệt Giả nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn sang, lập tức ngửa đầu gào rú một tiếng, tràn ngập phẫn nộ, bỏ qua lồng ngực bị gặm đến huyết nhục mơ hồ của kỵ sĩ trẻ tuổi, vọt tới hướng của Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An kéo nhà giam xiềng xích chạy tới, trong lồng giam không có tiểu Cát Liệt Giả nên rất nhẹ nhàng. Mặc dù thế, khoảng cách giữa hắn và tiểu Cát Liệt Giả vẫn nhanh chóng gần lại. Sau khi Đỗ Địch An chạy ra xa bảy tám trăm mét, thấy Cát Liệt Giả đuổi theo, khóe miệng hơi nhếch lên, hai tay cầm lấy khung sắt của nhà giam, nhìn tiểu Cát Liệt Giả đang lao tới như xe lửa.

Đỗ Địch An nắm chặt ngón tay, lúc Cát Liệt Giả đánh tới, mãnh liệt xoay người kéo nhà giam, thân thể uốn lượn cùng phần eo tạo thành sức xoắn, kéo nhà giam quét ngang, lập tức vung mạnh ra 180°, mạnh mẽ đánh đến trước mặt tiểu Cát Liệt Giả, bành một tiếng, miệng nhà giam rộng mở vừa vặn nhắm ngay tiểu Cát Liệt Giả, lập tức đụng phải thân thể của nó.

Lúc đụng trúng, Đỗ Địch An vung nhà giam, lực quán tính đem thân thể của nó nâng lên, lăn trên mặt đất bảy tám vòng mới dừng lại. Đỗ Địch An chăm chú nhìn cửa nhà giam, khóa chốt, lúc nhà giam dừng lại, Đỗ Địch An giẫm vào ô cương trụ, khóa nhà giam lại.

Két két!

Lúc Cát Liệt Giả dừng lại, bò lên lần nữa, thấy mình bị nhốt vào trong cái lồng chết tiệt này, phát ra tiếng kêu phẫn nộ cực kỳ vang dội. Đỗ Địch An nhìn nó, xoay người nhặt xiềng xích lên, kéo nhà giam quay người tiếp tục đi.

Tiểu Cát Liệt Giả trong lồng kịch liệt giãy dụa, phẫn nộ kêu to. Đỗ Địch An không quan tâm, dắt lấy nó chạy như bay. Sau hơn 10 phút, Đỗ Địch An lần nữa nhìn thấy Cự Bích, ánh mắt của hắn quét qua, lập tức thấy một chỗ sáng lên ánh lửa trên Cự Bích, hắn lặng lẽ tới gần, thấy rõ nơi này là con đường vào Cự Bích, bên ngoài có một đội Quang Minh kỵ sĩ.

- Tập đoàn Scott, chính là các ngươi rồi.

Đỗ Địch An híp mắt, cửa vào Cự Bích này không phải là cửa vào mà bắn thuê mà là của tập đoàn Scott, cũng chỉ có cửa vào này hắn mới có thể thuận tiện đem tiểu Cát Liệt Giả vận chuyển đến khu vực ngoài vách tường của mình.

Vèo!

Đỗ Địch An vứt xiềng xích, cầm chủy thủ, che mặt bằng một mảnh vải đen lặng lẽ đi qua.

Sau khi tiếp cận lại gần, Đỗ Địch An nhanh chóng vọt tới.

- Người nào!

- Đứng lại!

- Có địch tập kích, nhanh đưa tin!

Quang Minh kỵ sĩ canh ở cổng nhìn thấy thân ảnh che mặt nhảy lên, vô cùng ngạc nhiên, nhưng phản ứng rất nhanh, nhanh chóng tập hợp đội ngũ, tấm chắn cùng kiếm quay ra ngoài, nhìn chằm chằm Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhanh chóng vọt tới, lúc khoảng cách còn khoảng bảy tám mét, chủy thủ đột nhiên vung ra, nhanh như điện quang, mạnh mẽ đâm trúng trán của một gã kỵ sĩ, người sau không thể kịp phản ứng, không kịp nâng tấm chắn lên, lập tức ngã xuống.

- Giết!!

Vài tên kỵ sĩ bên cạnh rống giận vọt tới. Đỗ Địch An đưa tay chộp lấy một cây trường thương đâm tới, thân thể chuyển động, dùng lực ở cánh tay, quét ngang xung quanh. Những kỵ sĩ này quá sợ hãi, không nghĩ tới địch nhân hung tàn như thế, vội vàng buông tay.

Lúc hắn buông tay, Đỗ Địch An đoạt lấy trường thương, cầm thương quét ngang, lập tức xuyên thủng yết hầu của một gã kỵ sĩ, lại nện trên một tấm chắn của một tên kỵ sĩ khác, lực đạo tác động lên tấm chắn làm cho kỵ sĩ ngã nhào trên đất, đầu gối khuỵu xuống, quỳ gối trước mặt Đỗ Địch An.

Cánh tay Đỗ Địch An được đà mượn lực xông ra, báng thương đẩy ra công kích của những người khác xung quanh, bay lên một cước đá vào tấm chắn người này, bành một tiếng, đá thân thể hắn bay ra ngoài, hôn mê trên mặt đất.

Hai tay Đỗ Địch An múa trường thương, nhanh chóng chém giết, khẽ đảo mắt, tám gã kỵ sĩ đều ngã xuống, thể chất hai bên cách xa nhau nên không có tí sức chống cự nào.

Đỗ Địch An đi đến trước mặt tên kỵ sĩ bị chủy thủ ám sát, đem chủy thủ trên trán hắn rút ra, bỏ vào vỏ bên chân, không vứt bỏ súng trong tay, phòng ngừa bị người khác điều tra ra.

Hắn quay người trở lại trước nhà giam dắt xiềng xích, kéo nhà giam tới trước thông đạo, dùng mũi thương đẩy ra cửa sắt nặng trịch trên mặt đất, kéo nhà giam vào trong, đi vào một con đường khác bên cạnh.

- Ồ?

Vừa ra tới, Đỗ Địch An chợt nghe thấy âm thanh kinh ngạc, không khỏi nhướng mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh con đường Cự Bích có ba thân ảnh ngồi vây quanh bên đống lửa sưởi ấm. Lúc này mọi người đều nhìn hắn, dường như bị kinh hoảng.

- Thú, Thú Liệp Giả đại nhân?

Một thiếu niên dáng người khỏe mạnh nhìn thấy trang phục của Đỗ Địch An, giật mình trong chốc lát, ánh mắt lộ ra hưng phấn, lập tức đứng dậy chạy chậm tới, cung kính:

- Xin chào Thú Liệp Giả đại nhân, ta là Thập Hoang Giả của tập đoàn tên là Loria.

- Loria?

Đỗ Địch An giật mình, cái tên này...có chút quen tai.