Chương 465 Nuôi Thả
Thú Liệp Giả đại nhân!
- Thú Liệp Giả đại nhân!
Lúc này, hai người còn lại ngồi ở đống lửa cũng chạy tới, lần lượt là một thiếu nữ xinh đẹp cùng một vị trung niên, hai người nhìn thấy Đỗ Địch An một thân chiến giáp màu đen liền cung kính cúi đầu hành lễ.
Đỗ Địch An không để ý đến hai người, chỉ nhìn vào thiếu niên cường tráng, trong mắt suy tư, đột nhiên hắn nghĩ đến một người, không khỏi giật mình, tâm tình có chút phức tạp.
Loria, cái tên này lúc đặc huấn Thập Hoang Giả thường xuyên nghe được, là một thành viên huấn luyện cùng bọn hắn, các hạng thành tích gần bằng và không phục hắn, thường xuyên ganh đua so sánh cùng hắn.
Hắn lờ mờ còn nhớ, lúc trước trong tất cả đệ tử, Loria là người đầu tiên được tập đoàn chọn lựa, mà tập đoàn chọn hắn chính là tập đoàn Scott! Không nghĩ tới vài năm qua đi, cảnh vật thay đổi, vậy mà lại ở chỗ này vô tình gặp được người đã từng quen.
- Thú Liệp Giả đại nhân, ngài ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao?
Loria thấy Đỗ Địch An vẫn nhìn hắn, có vài phần khẩn trương cùng gấp rút, nịnh nọt.
Hắn vừa dứt lời, trong thông đạo vang lên tiếng kêu "Két két" cùng với thanh âm va chạm của kim loại. Suy nghĩ của Đỗ Địch An lập tức thu hồi, nhìn thấy trên mặt mấy người kia lộ ra vẻ kinh nghi, trong lòng thở dài, ngón tay lấy ra xà cạp bên cạnh vỏ mang chủy thủ phi xẹt qua, yết hầu Loria xuất hiện vết máu.
Đỗ Địch An đột nhiên ra tay làm ba người sợ ngây người, Loria cảm giác được yết hầu chậm rãi truyền đến đau đớn, lập tức bưng kín cổ, cảm nhận được máu tươi ấm áp từ miệng vết thương tràn ra, trong lòng không khỏi hoảng sợ, gắt gao đè lại miệng vết thương, chậm rãi đi lui, sợ hãi nhìn Đỗ Địch An.
- Thật xin lỗi, chỉ trách các ngươi vận khí quá kém.
Đỗ Địch An thở dài chậm rãi nói. Loria mở to hai mắt chậm rãi ngã xuống bất động. Thiếu nữ cùng trung niên bên cạnh sợ ngây người, sững sờ tại chỗ.
Phốc! Phốc!
Đỗ Địch An không đợi hai người trả lời, chủy thủ nhanh chóng phóng ra, yết hầu hai người đồng thời bị cắt đứt, trừng mắt hoảng sợ rồi ngã xuống.
Tra chủy thủ vào vỏ, Đỗ Địch An hai tay kéo xích, kéo tiểu Cát Liệt Giả đi. Hắn nhìn thoáng qua ba cỗ thi thể trên đất, tâm tình phức tạp, trước kia giết người đều là người xa lạ, hắn không có cảm xúc quá sâu gì, nhưng đêm nay giết người này, lại là người quen lúc nhỏ, tuy thường xuyên ganh đua so sánh với hắn nhưng cũng không làm ra chuyện gì. Vậy mà hôm nay lại chết trong tay mình.
Két két!
Tiểu Cát Liệt Giả nghe thấy mùi máu liền ra sức giãy dụa trong lồng giam. Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, không hề dừng lại, dắt lấy nó đi dọc theo Cự Bích.
Đêm khuya lặng yên không một tiếng động, thanh âm côn trùng kêu ẩn ẩn truyền đến từ những bụi cỏ. Xa xa truyền đến từng cơn gào thét, âm thanh khàn khàn động đất lắc lư, làm cho da đầu tê dại.
Đỗ Địch An cầm xích đi từng bước một chậm rãi, đi càng lâu, thời gian càng dài, tâm tư của hắn cũng từ việc giết Loria thu hồi, thỉnh thoảng chú ý địa hình xung quanh nhằm phân biệt rõ phương vị.
- Theo vách tường về đến trước huyệt động của Cát Liệt Giả, muốn vượt qua ma vật trong khu số 3 của tập đoàn Scott có đẳng cấp phổ biến khoảng từ 15 đến 23, cần Cao cấp Thú Liệp Giả dẫn đội mới có thể bảo đảm an toàn.
Đỗ Địch An chớp mắt, kéo xích đi dọc đến khu số 3, rất nhanh đi đến một mảnh phế tích, nhựa đường trên mặt đất sớm đã vỡ ra, cỏ dại trải rộng. Hai bên đường là tòa nhà phế tích, trong đêm tối giống như Khô Lâu yên tĩnh, bên trong thỉnh thoảng có trăn cùng thằn lằn bò qua.
Keng đương! Keng đương!
Nhà giam chuyển động trên mặt đất, thanh âm vang dội.
Vèo!
Từ trong bóng tối nhảy ra một ma vật hình dáng tựa như mèo kêu lên. Nó nhảy lên một vật thể hình dạng như ô tô cỏ rêu bám đầy. Két một tiếng, vật thể này bị ép vỡ tan, thời điểm vỡ ra, ma vật linh hoạt nhảy ra, tiếp đất nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhận ra đây là một loại ma vật khó chơi tên gọi Đồng Vuốt Miêu, đẳng cấp đi săn mười chín, cực kì linh hoạt, vô ý cũng có thể một mình tiêu diệt một đội ngũ Thú Liệp Giả.
Cát Liệt Giả trong lồng giam nhỏ dường như cảm nhận được địch ý, mạnh mẽ đứng trong lồng giam thấp giọng gầm rú. Đồng Vuốt Miêu nghe được tiếng kêu của nó, móng vuốt vừa định bước ra lại rụt trở về, do dự một chút, đột nhiên quay người nhảy lên đống nhà hoang bên cạnh, chui vào bóng đêm biến mất nhanh chóng.
Đỗ Địch An kinh ngạc, không nghĩ tới những ma vật hung tàn khát máu này cũng biết sợ.
Két két!
Tiểu Cát Liệt Giả dọa cho đồng móng vuốt mèo chạy rồi mà vẫn không buông tha, hướng về phía mà nó rời đi gầm rú thị uy.
- Còn rất uy phong.
Đỗ Địch An khẽ cười một tiếng, kéo xích tiếp tục đi về phía trước. Tiểu Cát Liệt Giả bị hắn kéo lập tức nghiêng đầu lại, hướng về Đỗ Địch An gào thét. Đỗ Địch An làm như không nghe thấy, đi thẳng về phía trước.
Tiểu Cát Liệt Giả kêu vài tiếng, thấy Đỗ Địch An không để ý tới mình, càng lớn tiếng hơn, ngập tràn phẫn nộ. Sau khi gọi thêm vài phút, thấy Đỗ Địch An vẫn không có để ý thì không kêu nữa, chỉ thỉnh thoảng đụng lồng sắt một cái, hự hai tiếng bày tỏ bất mãn.
Hơn hai tiếng sau, Đỗ Địch An đi qua hết khu số 3, đi tới khu vực của mình. Ven đường gặp phải không ít ma vật, có con bị tiểu Cát Liệt Giả rống lên một tiếng dọa chạy, có con bị Đỗ Địch An trực tiếp đánh gục. Bằng chiến lực hiện tại của hắn, việc đánh chết những ma vật đẳng cấp dưới 25 này quá dễ dàng.
Lại qua thêm một giờ, Đỗ Địch An đi tới trước của huyệt động Cát Liệt Giả.
- Ta mang ngươi về nhà.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua tiểu Cát Liệt Giả trong lồng giam thuận miệng nói. Tiểu Cát Liệt Giả nghe được, lập tức hướng phía Đỗ Địch An gào thét hai tiếng giống như thị uy.
Đỗ Địch An vỗ tay, nhìn thoáng qua cửa động bằng đá đóng kín, nhẹ nhàng thở ra, mặc dù cách trở tầng tầng lớp lớp đá, nhưng theo khe hở vẫn có thể nhìn thấy bên trong có nhiệt lượng kinh người tràn ra, chứng tỏ Cát Liệt Giả bên trong vẫn còn sống. Hắn nhìn chằm chằm, sau đó quay người rời đi.
Không lâu sau, Đỗ Địch An đi tới trước của thông đạo Cự Bích, xa xa nhìn thấy ở bên cạnh lối vào có một nhà giam lớn, đúng là hắn bảo Kacheek đem đến. Cái nhà giam này lớn hơn nhiều so với cửa vào, các vết nối kiên cố không kém gì nhiều so với nhà giam thực thụ.
Thấy nhà giam vẫn còn, Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, cõng lấy nhà giam trên lưng, trở về tới trước huyệt động Cát Liệt Giả, buông nhà giam rồi lấy mấy khối đá quấn quanh xiềng xích ra, nhìn tiểu Cát Liệt Giả trong lồng giam nói:
- Nghe lời một chút, lát nữa sẽ đổi chỗ cho ngươi.
Két két!
Tiểu Cát Liệt Giả phẫn nộ gầm nhẹ.
Đỗ Địch An cười, quay người đi vào huyệt động trước, đẩy ra tảng đá ở cửa huyệt động, chỉ thấy trong huyệt động có kia Cát Liệt Giả bị chém đứt tứ chi lưỡi dao sắc bén nằm sấp ở bên trong. Nửa tháng không gặp, hình thể nó trở nên cực kỳ cường tráng, chiều cao vào khoảng 6-7m, hơn gấp đôi tiểu Cát Liệt Giả trong lồng giam. Bên trong huyệt động tràn ngập mùi tanh tưởi cùng hôi thối, gay mũi vô cùng.
Đỗ Địch An ngừng thở, nhảy vào trong, bắt lấy thân thể Cát Liệt Giả kéo ra. Miệng vết thương của Cát Liệt Giả đã được Đỗ Địch An bôi vôi lên nên tứ chi không thể mọc lại, sớm đã kết vảy, lúc này chỉ còn lại một thân thể trơn bóng. Giáp xác trên lưng rất trắng, có lẽ là do chịu ảnh hưởng hơi ẩm trên mặt đất, có chút dị dạng.
Thấy Đỗ Địch An tới gần, Cát Liệt Giả há miệng cắn tới. Đỗ Địch An dễ dàng chế phục, đem đến lồng giam bên ngoài hang động.
Bành! Bành!
Cát Liệt Giả không ngừng giãy dụa, đâm vào nhà giam lung lay muốn đứng lên. Đỗ Địch An nhìn thoáng qua tiểu Cát Liệt Giả bên cạnh cười nói:
- Đến lượt ngươi.
Tiểu Cát Liệt Giả dường như là lần đầu nhìnthấy đồng loại của mình, sau khi Cát Liệt Giả kia xuất hiện, nó liền yên tĩnh trở lại. Lúc này nghe được thanh âm của Đỗ Địch An, nó bừng tỉnh phẫn nộ kêu lên lần nữa.
Đỗ Địch An không để ý nó gào thết, dùng trường thương bức nó đến nhà giam khác một bên, di chuyển nhà giam nhỏ đi đến trước nhà giam lớn, cửa nhà lao vừa vặn nhắm ngay lồng giam lớn.
Hắn đẩy cái chốt ngoài nhà giam, nhanh chóng quay người trốn qua một bên, vung trường lêm thương đâm vào trong lồng giam. Tiểu Cát Liệt Giả bị bức phải tránh né, phá cửa nhà giam, chạy vào trong lồng giam lớn.
Đỗ Địch An lập tức đá văng cửa nhà giam nhỏ, bắt lấy cánh cửa nhà giam lớn. Tiểu Cát Liệt Giả vừa chui vào trong lồng giam lớn liền nhìn thấy không còn cửa ra, thét chói tai rồi quay người đập ra, muốn xông ra từ trong lồng giam lớn nhưng đã quá muộn, cửa đã đóng được một nửa. Chờ lúc nó nhào đầu về phía trước, Đỗ Địch An dùng trường thương đâm tới chế trụ nó, đồng thời dồn lực lượng toàn thân đẩy cái chốt lên, một tay ngăn cản lưỡi dao sắc bén mà tiểu Cát Liệt Giả đâm tới, một tay cầm lên ổ khóa lớn cài chốt cửa.
- Hô!
Đỗ Địch An đặt mông ngồi xuống, đầu đầy mồ hôi.
Bành bành!
Tiểu Cát Liệt Giả trong lồng giam kịch liệt phản ứng, nhưng cửa nhà giam rất nặng, va chạm của nó chỉ làm nhà giam khẽ lắc lư, không có tác dụng gì.
- Sau này chưa chắc có thể còn sống sót, phải xem vận mệnh của ngươi rồi.
Đỗ Địch An nhìn tiểu Cát Liệt Giả giãy dụa, vừa thở vừa nói, cũng không thèm để ý nó có thể nghe hiểu hay không. Lần này mất công đem tiểu Cát Liệt Giả này đi ra cũng là bởi vì sau này hắn sẽ hiếm có cơ hội để ra ngoài vách tường săn bắn.
Chờ sau khi dạy học xong, hắn định bụng tiếp theo sẽ đi vào khu nội bích nhìn xem đỉnh cao của thế giới này, cởi bỏ nhiều bí ẩn trong lòng, đồng thời cũng muốn tìm được phương pháp đối phó quân bộ cùng Quang Minh Giáo Đình. Hai thế lực này có căn cơ ở bên trong vách tường, dù cho hắn phá hủy Giáo Đình cùng quân bộ ở Ngoại Bích cũng khó đảm bảo rằng Nội Bích sẽ không phái lực lượng trấn áphắn.
Vách tường ngăn cách tàn khốc cho hắn biết núi cao còn có núi cao hơn. Bởi vậy muốn lên trời chỉ có thể phá hủy cái núi cao kia. Nếu không tất cả vinh quang đều sẽ biến thành bụi bậm!
Huyệt động này là nơi hắn muốn nuôi dưỡng tiểu Cát Liệt Giả bên ngoài vách tường, có thể là để Kacheek hỗ trợ chăm sóc, cho ăn, hoặc cũng chỉ có thể để chính nó kiếm ăn. Nó bị nhốt trong nhà giam này sẽ rất khó hoạt động, nhưng nếu dùng hết lực lượng thì vẫn có thể miễn cưỡng hoạt động, mà trong không gian lớn của lồng giam cũng đủ để nó phát triển một thời gian. Tiếp đó, nếu nó không học được cách săn mồi ngoài nhà giam thì nó chỉ có thể chết đói.