← Quay lại trang sách

Chương 466 Leo Tường Dòm Ngó

Đỗ Địch An ở xung quanh huyệt động, dựa vào nhiệt cảm thị giác mà tìm kiếm một vài ma vật ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm, sau khi chém giết hắn mang chúng về đến trước nhà giam, vốn là ném hai con Hành Thi liêm đao đang bị chém ngang lưng, đầu vẫn không bị chặt đứt kia vào trong lồng giam, Đỗ Địch An vừa mới ném vào, Hành Thi Liêm Đao liền gầm nhẹ rồi đánh về phía Cát Liệt Giả nhỏ.

Cát Liệt Giả vốn chấn động thất kinh mà co rụt lại, nhưng chẳng mấy chốc nó liền tức giận gào lên một tiếng, mãnh liệt nhào tới phía trước, nhanh chóng chặt nát bét lưỡi dao sắc bén của hai Hành Thi Liêm Đao kia.

Đỗ Địch An nhìn một hồi lâu rồi đem nửa thân dưới của hai cái Hành Thi Liêm Đao nhét ở bên ngoài cách nhà giam vài mét, sau đó bày những con mồi khác đã bị giết chết theo thứ tự ở bên ngoài cách nhà giam chừng mười mấy thước.

Sau khi bố trí xong, Đỗ Địch An vỗ vỗ tay nhìn thoáng qua con Cát Liệt Giả nhỏ đang gầm nhẹ trong nhà giam, rồi cũng không dừng lại mà quay người rời khỏi.

Sắc trời hơi tảng sáng.

Đỗ Địch An liền tức tốc đi về phía trước, ven đường gặp phải một vài ma vật kiếm ăn, hắn cũng mặc kệ không để ý đến, mà tức tốc chạy đi. Những ma vật này điên cuồng đuổi theo phía sau, nhưng đuổi theo hơn mười dặm vẫn không thể đuổi kịp Đỗ Địch An đành chậm rãi mà bỏ qua con mồi này.

Đi đến trước cự bích, Đỗ Địch An cởi chiến giáp ra, đôi cánh mỏng trong suốt dính dính trên lưng khẽ giãn ra, hơi rung động lắc lư, hắn cảm giác thân thể chậm rãi nổi lên, lập tức bàn chân đạp vào vách tường, mượn nhờ sức mạnh của cánh chạy lên vách tường một cách nhanh chóng, càng chạy càng nhanh, thậm chí còn nhanh hơn so với lúc chạy trên đất mặt bằng phẳng.

Vèo!

Chớp mắt, Đỗ Địch An chạy lên cự bích, cảm giác ngực như bị đông cứng lại, hắn thu hồi đôi cánh nhanh chóng mặc chiến giáp vào, thân thể hơi run rẩy, rất nhanh liền ấm áp trở lại. Hắn tiếp tục chạy dọc theo cự bích, nửa giờ sau thì chạy đến một cái góc rẽ, hắn dọc theo góc rẽ tiếp tục chạy tới, theo như bản đồ biểu hiện, cự bích Sylvia này có hình tứ phương như tường thành Thiên Triều Cổ, chỉ là không có tháp tín hiệu.

Đỗ Địch An chạy về phía trước, đột nhiên trong đầu toát ra một ý niệm... Dường như hắn có thể trực tiếp men theo vách đá mà lẻn vào bên trong vách tường!

Suy nghĩ này khiến hắn có phần hơi kích động, nhưng nghĩ lại một hồi, thì lại bình tĩnh trở lại, hắn hoàn toàn không biết gì về khu vực bên trong vách tường kia, cho dù có thể lẻn vào bên trong thì cũng không có gì ý nghĩa, hơn nữa ở bên trong vách tường có nhân vật như Long tộc thiếu nữ, bản thân nhập cư trái phép vào bên trong chỉ có thể là một nhân vật với thân phận nhỏ bé, nếu vô tình trêu chọc phải người khác cũng bạo lộ thân phận, quả thực được một mất mười.

Hắn vừa nghĩ vừa chạy, thời gian dần qua hắn nhìn thấy một tòa kiến trúc bao la to lớn, cúi đầu nhìn xuống, lập tức có phần hơi chấn động đến.

Từ trên đỉnh vách tường khổng lồ này, có thể nhìn được tất cả phong cảnh bên dưới.

Chỉ thấy vừa mới trải qua một pháo dài như một con rồng đen, kéo dài xa tít tắp, ở phía sau pháo đài là vùng ngoại thành bao la, đầy vẻ hoang vu, giờ phút này ở trong một vài thôn trấn, còn có thể nhìn thấy một vài dã nhân màu da ngăm đen đang lắc lư, tay nắm lấy binh khí thô ráp, hiển nhiên họ là binh sĩ cấp thấp trong số các dã nhân. Hơn nữa đằng sau vùng ngoại thành này chính là vách tường Hoàng Kim, giờ phút này sắc trời tảng sáng, trên vách tường Hoàng Kim trên đã có vô số điểm đen giống như những con kiến đang qua lại, tất cả đều là người xây dựng vách tường.

Ở đằng sau vách tường Hoàng Kim đang sửa chữa kia chính là từng tòa kiến trúc được sắp xếp chỉnh tề, đúng là phong cảnh phía nam của khu buôn bán.

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi đó là một khu kiến trúc rậm rạp chằng chịt kéo dài tít tắp, nơi tòa kiến trúc cuối cùng, mông lung trong sương mù, lờ mờ có thể thấy được một vách tường nguy nga, đó chính là tường cao bên trong Nội Bích có lịch sử kiến tạo hơn hai trăm năm, cao hơn một nửa vách tường Sylvia, nghe nói lúc kiến tạo tường cao chắn bên trong vách tường này từng khiến vô số nhân công xây dựng vách tường này phải mất mạng, đó là công trình cực kỳ to lớn.

Đỗ Địch An thấy trong lòng khẽ động, bản thân tạm thời không nên nhập cư trái phép, nhưng chỉ chạy tới nhìn xem thôi, đứng trên vách tường Syvial quan sát cảnh vật chung quang vách tường? Để tránh trường hợp tương lai đi vào bên trong vách tường lại hoàn toàn không biết gì cả.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức tiếp tục chạy về phía trước.

Hơn một giờ sau.

Hình dáng to lớn tối tăm mờ mịt trong mắt Đỗ Địch An rốt cục cũng đã rõ ràng, hắn dọc theo chiều rộng của toàn bộ vách tường, đi tới trước bức tường cao chắn trong cự bích, hắn chạy suốt cả giờ, cộng thêm sự giúp sức của đôi cánh, tốc độ phải nói là nhanh hơn ngựa phi gấp năm lần, hắn mệt mỏi đến độ toàn thân đầm đìa mồ hôi nóng, lớp vải mềm bên trong chiến giáp đều đã thấm ướt, cũng may tầng vải mềm này có tác dụng hút mồ hôi nên cũng không thấm ướt ra bên ngoài.

Hô! Hô!

Đỗ Địch An há hốc miệng thở hỗn hển, dừng lại vịn vào vách đá nghỉ ngơi, trong lúc nghỉ ngơi hắn quan sát đánh giá tường cao này, thứ này cực kỳ to lớn cao ngạo, vắt ngang theo chiều bắc nam bên trong vách tường, chặt đứt cả khu vực, từ trên cao nhìn lại, chiều rộng khu vực bên trong vách tường ở vào khoảng 40-50m, còn rộng gấp ba lần quảng trường phồn vinh nhất trong khu buôn bán!

Ở đằng sau tường cao, mặt đất đều bị bao phủ trong bóng tối.

Cỏ hoang tràn lan, là một mảnh rừng nhiệt đới bao la, ở phía xa xa, có hồ nước, có đất cát, có núi cao, nhưng phóng mắt nhìn đi thì lại không thấy bóng dáng một cái thôn trấn nào, cực kỳ trống trải.

Đỗ Địch An thấy vậy giật mình.

Ở trong ấn tượng của hắn, khu vực bên trong vách tường hẳn là cực kỳ phồn hoa náo nhiệt, phong cảnh đẹp đẽ, cuộc sống của những người trong Nội Bích là cao cấp nhất, ngay cả những quý tộc như Mel gia tộc cũng bị khu trục xuất ra khỏi, có thể thấy được bên trong trong vách tường kia đều là những người ưu tú trong giới thượng lưu, nhưng mà cảnh tượng hoang vu này lại làm cho hắn có cảm giác thất vọng.

Sợ run nửa ngày, Đỗ Địch An cũng kịp phản ứng, hắn áp chế nổi nghi hoặc trong lòng, tiếp tục chạy về phía trước.

Càng chạy càng gần.

Đỗ Địch An chạy đến khu tường cao bên trong vách tường, hắn nhìn qua tường cao thẳng tắp đang chắn ngang này, vách tường Hoàng Kim cao hơn 30m kia quả thực chỉ như một cánh cửa nhỏ, thậm chí còn không được tính là cánh cửa, chỉ có thể coi là một nếp gấp nhỏ!

Đằng sau tường cao này lại là một mảnh bình nguyên bao la kéo dài cực xa, cuối cùng còn cả núi cao, đỉnh núi hình như có tuyết đọng, trong bình nguyên có cả hồ nước, lại không có thôn trấn.

Hắn đột nhiên nghĩ đến hình dạng trên bản đồ, ánh mắt rung động dần dần lắng xuống, toàn bộ thổ nhưỡng bên trong Sylvia Cự Bích thì khu vực Nội Bích chiếm gần 80%, mà khu vực Ngoại Bích cùng với khu phóng xạ cộng lại cũng chỉ chiếm 20%, bình nguyên bao la hơn mười dặm này ở là lãnh thổ quý hiếm bên Ngoại Bích, nhưng ở bên trong Nội Bích, có lẽ chỉ là một mảnh đất hoang không người thăm hỏi mà thôi.

Đỗ Địch An quyết định tiếp tục đi về phía trước.

Vừa đi không lâu, Đỗ Địch An nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ đen tối đang cấp tốc từ nơi thảo nguyên cuối cùng chạy tới, ở đằng sau bóng đen này, còn có một thân ảnh đen kịt nhỏ như hạt vừng đang đuổi theo, cả hai người một trước một sau chạy tới, Đỗ Địch An lập tức thấy rõ, thân ảnh đen tối phía trước đúng là một con ma vật to lớn dài hơn mười mét, thân thể như con rết có vô số chân, nhưng lại có đuôi lại cao cao vểnh lên trông như bò cạp.

Mà người đuổi theo đằng sau con rết này đúng là một thiếu niên bộ dáng trông rất trẻ, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, so với Đỗ Địch An cũng không kém bao nhiêu tuổi, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt của một thiếu niên, tay đang nắm một thanh chiến đao rất lớn, dốc sức đuổi theo con ma vật khổng lồ này.

"Bách Túc Ngô Công!" Đỗ Địch An thấy vậy liền giật mình, đây là ma vật đẳng cấp hai mươi hai, hơn nữa là ma vật kịch độc cực kỳ khó chơi, Trung cấp Thú Liệp giả đụng tới, dường như là nhất định phải chết, thậm chí Cao cấp Thú Liệp giả cũng không muốn săn bắn thứ này, chỉ cần sơ sẩy bị trúng độc thì cho dù có thuốc giải độc cũng khó mà có thể cứu được.

Vèo!

Trong lúc đó, thiếu niên đuổi theo đằng sau vung một đầu xiềng xích ra xiết vào phần đuôi kéo ngược nó lại.

Bách Túc Ngô Công ra sức giãy dụa vung vẩy cái đuôi, quay thân đánh về phía thiếu niên kia.

Thiếu niên nắm lấy chiến đao mạnh mẽ nhảy lên nghênh tiếp, hắn giẫm đạp trên người nó, nhanh chóng trảm xuống rồi kéo lê lưỡi đao tạo thành miệng vết thương rất lớn.

Một người một thú chiến đấu với nhau chưa đầy phút phút, thiếu niên kia lại vung đao ra, chém đứt đầu Bách Tuac Ngô Công, nó lập tức ngừng giãy dụa, thân thể nằm bẹp xuống đất.

Đỗ Địch An thấy vậy thì có chút rung động, không ngờ rằng trong Nội Bích này lại có người cường hãn như thế, đây còn là lần đầu tiên hắn thấy có người chạc tuổi mình mà lại cường hãn như vậy.

Thiếu niên kia rút chiến đao ra, cầm lấy xiềng xích đang trói chặt phần đuôi của Bách Túc Ngô Công, kéo lấy nó mà quay người rời đi.

Đỗ Địch An lập tức đuổi theo, hắn muốn nhìn xem chỗ ở của thiếu niên này.

Đột nhiên, thiếu niên kia ngừng lại, quay đầu nhìn lại.

Đỗ Địch An nhìn thấy hắn nghiêng đầu chuẩn bị nhìn lại, liền hoảng hốt vội vàng hạ thấp thân thể xuống trốn ở phía dưới vách tường, sau một lúc lâu, hắn rút chủy thủ ra lau sạch, mượn hình ảnh phản chiếu trên chủy thủ để quan sát, tuy nhiên hình ảnh trên vật phẩm bằng kim loại lại tương đối mơ hồ, nhất là ở khoảng cách ngoài ngàn mét, nhưng có thể nhìn thấy thiếu niên này yên tĩnh đứng lặng trên mặt đất, không có động tĩnh.

Sau một lúc lâu, thiếu niên này mới di chuyển lần nữa, đi ra khỏi vị trí phản chiếu trên chủy thủ.