Chương 480 Kế Hoạch Phá Huỷ Cự Bích?
Kuren muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cúi đầu im lặng đi lên lầu.
- Địch An!
Migcan vội vàng nói:
-Sam chỉ là nhất thời hồ đồ, ta sẽ không để cho hắn rời đi!
Nói xong hắn quay người nhấc cổ áo Sam lên phẫn nộ rít gào:
- Ngươi là tên khốn kiếp, chẳng lẽ ngươi quên lúc Thập Hoang Giả thí luyện là ai cứu ngươi đi ra từ trong sa mạc? Là ai trong lúc nguy nan giúp đỡ ngươi? Ngươi đừng quên, ngươi còn thiếu nợ chúng ta một mạng, nếu không ngươi cũng không chỉ là một người thọt!!
Rage bên cạnh đưa tay ra, muốn ngăn cản Migcan đang xúc động, nhưng vẫn do dự dừng tay lại.
- Rời đi vào lúc này, ngươi không cảm thấy phụ lòng Địch An sao, không phụ lòng chúng ta sao?!
Migcan nắm lấy cổ áo Sam, thanh âm tràn ngập nộ khí quanh quẩn trong đại sảnh yên tĩnh.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày vừa định mở miệng ngăn cản, đột nhiên một tiếng cười trầm thấp từ trong miệng Sam vang lên.
Migcan ngơ ngẩn.
Sam mạnh mẽ đẩy tay của hắn ra giãy giụa thật mạnh, vì dùng sức quá lớn nên hắn té ngã bên trên mặt đất, khuôn mặt cùng mặt đất tiếp xúc thân mật chật vật, hai tay của hắn chống đất, dựa vào quải trượng chậm rãi bò lên, động tác tràn ngập khó khăn. Không ai nhìn thấy nét mặt của hắn, hắn thấp giọng cười nói:
- Đúng vậy, nếu như không phải được ngươi cùng Rage cứu thì ta đã chết vì độc.
- Nếu như không có Địch An, ta cũng đã chết.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập nước mắt nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Thế nhưng mà, ta thà rằng lúc trước chết đi cũng không muốn làm một người thọt!!
Migcan tức run, mạnh mẽ túm lấy cổ áo của hắn rít gào:
- Ngươi đang nói lời khốn nạn gì vậy, người thọt thì làm sao, không phải còn cái mạng nhỏ ở đây hay sao, đây là ngươi trách ta cùng Rage xen vào việc của người khác sao?!
Sam mặc cho hắn kéo lấy thân thể của mình, yên lặng cúi đầu, một lúc lâu sau hắn quay đầu về hướng Đỗ Địch An thấp giọng nói:
- Địch An, thực xin lỗi, ta thiếu nợ ngươi, đời này không có biện pháp trả nợ, ta không muốn bị cuốn vào tranh đấu nữa, ta chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái thật sâu, đưa tay ngăn Macon đang chuẩn bị mở miệng, chậm rãi nói:
- Người có chí riêng, chúng ta là huynh đệ, ngươi muốn rời khỏi, ta không trách ngươi, chúc ngươi sau này sinh hoạt hạnh phúc.
Sam cúi đầu nắm tay thật chặt, nước mắt từ gương mặt hắn chảy xuống cằm, từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà, bả vai hắn hơi co rúm lại, hắn hít một hơi thật sâu cúi đầu về hướng Đỗ Địch An thật sâu, cũng không để ý đến Kuren vừa mang kim tệ từ trên lầu xuống, quay người đi về hướng đại sảnh.
Migcan cùng Rage kinh ngạc đứng yên tại chỗ, nhìn qua bóng lưng của hắn từng chút một biến mất ngoài cửa lớn, hốc mắt đỏ lên ướt át. Bọn hắn biết rõ chuyến đi này, tình nghĩa huynh đệ nhiều năm của bọn hắn sẽ hoàn toàn bị chặt đứt.
Lúc đặc huấn giúp đỡ lẫn nhau, lúc thí luyện tương trợ lẫn nhau đồng sanh cộng tử, từng thời điểm nhiệt huyết hào hùng hiện ra rõ ràng trước mắt bọn hắn, chỉ là người đã thay đổi.
Đỗ Địch An yên lặng thu hồi ánh mắt, nhìn những người khác ở đây nói:
- Còn có ai muốn ly khai không?
Nicotine vụng trộm nhìn thoáng qua, lúc va chạm vào khóe mắt Đỗ Địch An, lập tức cảm giác được Đỗ Địch An hình như liếc qua hắn, trong lòng nhảy lên, vội vàng thu hồi ánh mắt cúi thấp đầu.
- Hiện tại đi còn kịp.
Đỗ Địch An tiếp tục nói.
Trong đại sảnh vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn về phía Kacheek cùng Nicotine nói:
- Như thế nào, hai người các ngươi cũng chuẩn bị lưu lại chịu chết sao?
Kacheek nhún vai:
- Dù sao thì ta cũng không có nơi để đi.
- Mạng già của ta là được thiếu gia bảo lãnh ra ngoài, ta thề chết theo ngài.
Nicotine nhu thuận nói, trong lời nói còn đẹp hơn Kacheek rất nhiều, chỉ là trong lòng của hắn thầm oán, người khác rời đi coi như xong nhưng nếu chúng ta rời đi, đoán chừng khẽ đảo mắt đã bị ngươi đánh gục tại chỗ rồi!
Hắn biết rõ, Đỗ Địch An có thể chấp nhận Dennis rời khỏi là vì thời gian Dennis vào lâu đài cổ không dài, sự tình được biết không nhiều lắm, về phần một tiểu quỷ khác lại là đồng bạn nối khố của Đỗ Địch An, cũng đến lâu đài cổ không lâu, không chạm đến bí mật gì. Nhưng bọn hắn lại bất đồng, từ lúc được bảo lãnh từ trong ngục giam ra ngoài, từng sự việc Đỗ Địch An làm đều có sự tham dự của bọn hắn, nếu như giờ phút này rời đi, với hiểu biết của hắn về Đỗ Địch An, hắn tuyệt đối sẽ bị diệt khẩu!
Nhìn thoáng qua lão hồ ly Nicotine này, Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Đã như vầy, tiếp theo chúng ta chính là người trên cùng một con thuyền rồi, hi vọng các ngươi đều có quyết tâm chịu chết.
Gladly khẽ thở dài nói:
- Sớm biết như vậy như vậy, lúc trước ta đã không đáp ứng lời mời của ngươi rồi, bất quá hiện tại đã đáp ứng rồi thì ta sẽ giúp ngươi một chút, ngươi muốn làm như thế nào cứ việc nói thẳng đi, Thú Liệp giả chúng ta sớm đã nhìn thấu sinh tử, không có gì lớn cả, hơn nữa chiến đấu còn chưa bắt đầu, ai chết còn chưa biết được!
Nghe vậy, trên mặt Đỗ Địch An lộ ra vẻ mỉm cười nói:
- Đúng vậy, ai chết còn không nhất định đây này!
Nicotine cẩn thận từng li từng tí nói:
- Thiếu gia, ngài có kế hoạch gì sao?
Đỗ Địch An trầm ngâm một chút, nói:
- Lần này bọn họ chạy tới truy nã ta, bị đuổi trở về, lần sau bọn hắn tất nhiên sẽ gia tăng nhân thủ. Cho nên tiếp theo ta chỉ có thể đi cùng bọn hắn, trước đi xem khu nội bích, với thân phận Thần Thuật đại sư của ta, lại là kỵ sĩ Điện Đường Hoàng Kim Kỵ Sĩ, bọn hắn không có chứng cớ xác thực sẽ không dám tùy tiện làm tổn thương ta.
Macon liền nói:
- Vạn nhất bọn hắn không giảng đạo lý thì sao?
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái:
- Đây chính là một điểm ta lo lắng nhất, cho nên ta cần các ngươi tiếp ứng. Đến lúc đó nếu như ta chậm chạp chưa trở về, các ngươi cứ dựa theo kế hoạch của ta, súc tích lực lượng, chuẩn bị cường công cướp người, cần thiết... Phá hủy toàn bộ Cự Bích cũng không tiếc!
- Phá hủy Cự Bích?
Mọi người kinh hãi.
Đỗ Địch An gật đầu, nói:
- Cao thủ Nội bích còn nhiều hơn so với tưởng tượng của các ngươi, có thể tùy tiện giết chết những Cao cấp Thú Liệp giả các ngươi, cho nên muốn cường công nội bích, chỉ dựa vào lực lượng bản thân các ngươi là không được, chỉ có thể dương đông kích tây, vây Nguỵ cứu Triệu!
- Vây Nguỵ cứu Triệu?
Nghe một từ lạ lẫm như vậy, mọi người nghi hoặc khó hiểu.
- Đơn giản mà nói chính là lợi dụng sự tình khác, để chế trụ chiến lực chủ yếu của nội bích, sau đó nghĩ cách cứu viện ta.
Đỗ Địch An nói:
- Đương nhiên, một bước này là tình huống xấu nhất, nếu như sau khi thẩm tra bọn họ chứng minh được ta chưa cấu kết cùng Ma Quỷ, không lâu sau sẽ thả ta ra.
Gladly khẽ gật đầu nói:
- Thân phận của ngươi tôn quý, bọn hắn không có chứng cớ xác thực sẽ đến mức tổn thương ngươi, bất quá vẫn nên có chuẩn bị phòng ngừa vạn nhất là tốt nhất.
- Không sai.
- Thiếu gia, làm sao chúng ta biết ngươi có bình an vô sự đây? Vạn nhất ngươi ở bên trong rất tốt, sau đó chúng ta cường công thì chẳng phải là hại ngươi hay sao?
Nicotine hỏi.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Điểm ấy không cần lo lắng, ta tự có biện pháp làm cho các ngươi có thể biết được tình huống của ta ở bên trong nội bích. Chờ sau khi thương thế Jinny tốt lên, ta sẽ dạy cho các ngươi phương pháp nhập cư nội bích trái phép, đến lúc đó các ngươi sẽ dùng đây làm phương pháp thông báo cho bọn họ tình hình của ta, có hiểu không?