← Quay lại trang sách

Chương 481 Độc!

Nhập cư trái phép?

Mọi người khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau.

Tường cao của khu nội bích là một thứ ngăn cách với khi ngoại bích đã hơn hai trăm năm, rất nhiều quý tộc muốn leo tường vào nhưng lại bị cách trở, vậy mà Đỗ Địch An thậm chí còn có biện pháp nhập cư trái phép trong khu nội bích? Đây là việc mà tất cả quý tộc đến nghĩ cũng không dám nghĩ!

Đỗ Địch An không nói rõ ràng mà quay qua nói với Kuren bên cạnh:

- Đưa ta cây bút.

Kuren gật đầu và mang giấy bút tới.

Đỗ Địch An nhanh chóng lại bàn ngồi viết, một lát sau, một loạt chữ chằng chịt xuất hiện trên mảnh giấy trắng, hắn gọi Nicotine tới nói:

- Ngươi đi thu thập một ít thực vật trên này, mượn một ít ruộng đồng, nhớ rõ là phải giấu kín chuyện này, tuyệt đối không được để lộ chút tin nào, nếu không cho dù ta không cần cái mạng nhỏ của ngươi thì Quang Minh giáo đình cùng sở thẩm phán cũng không bỏ qua cho ngươi!

Nicotine vừa mới tiếp nhận tờ giấy, nghe được lời của Đỗ Địch An liền bị dọa đến ngón tay run lên, sợ hãi nói:

- Thiếu, thiếu gia, trên này là những loại thực vật gì vậy?

- Thực vật tầm thường.

Đỗ Địch An lạnh lùng nói:

- Nhưng sau này sẽ trở nên không tầm thường.

Nicotine giật mình cúi đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy tên một vài loại thực vật quen thuộc.

- Cây dâu lăng diệp? Đây không phải là cỏ dại bình thường sao, gieo trồng cái này làm gì vậy?

- Đây đều là báu vật.

Đỗ Địch An cắm bút lông ngỗng vào ống đựng bút nói:

- Chuyện này do người toàn quyền phụ trách, do ngươi mướn người, do ngươi quản lý, đợi Noyes trở lại ta sẽ bảo hắn hỗ trợ ngươi cùng quản lý, có việc gì ngươi bất tiện ra mặt thì có thể giao cho Noyes đi làm, còn về việc làm thế nào quản lý hạ nhân cùng sản nghiệp chắc không cần ta dạy lại chứ?

Cỏ dại là báu vật? Nicotine có hơi mơ hồ, nhưng xem biểu lộ nghiêm túc của Đỗ Địch An liền hiểu trong đó có nhiều kiến thức, trong lòng hắn đắng chát, biết rằng Đỗ Địch An cho Noyes hiệp trợ hắn kỳ thực là giám sát. So với hắn, Đỗ Địch An càng tin tưởng Noyes hơn, nhưng cũng có thể biết được rằng chuyện hắn phụ trách lần này không chỉ đơn giản là gieo trồng thực vật, đoán chừng là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.

Đỗ Địch An bảo Nicotine lui ra, lát nữa đến thư phòng nhỏ, hắn sẽ giao nhiệm vụ cho Nicotine, nhiệm vụ mà hắn giao cho Nicotine được xem như một khâu trọng yếu nhất trong kế hoạch của hắn! Cây dâu lăng diệp là cách gọi của thế giới này, nhưng trước đây nó có một cái tên nổi tiếng là “Cần sa”!

Đúng vậy, chính là độc phẩm cần sa!

Trong kế hoạch của hắn, muốn để người khu ngoại bích giúp hắn tấn công khu nội bích, vậy chỉ có thể dựa vào danh vọng của thân phận chính mình nhưng cũng không có sẵn động lực quá cao, có cả tiền tài? Tài phú tuy khiến người khác phát cuồng, nhưng muốn mua toàn bộ người của khu ngoại bích phát cuồng vì hắn thì tài phú của hắn cũng không có sẵn, một năm hay nửa năm cũng khó có được, dù sao những thế lực phức tạp này cũng nối tiếp nhau mấy chục năm rồi, muốn đột nhiên quật khởi đương nhiên phải gặp trở ngại chồng chất.

Nhưng độc phẩm lại không giống, thứ này cũng đáng sợ như virus!

Hơn nữa, tốc độ khuếch tán cùng thời gian lên men của độc phẩm đều cực kỳ kinh người, có thể trong thời gian cực ngắn đã bao trùm được khu vực vô cùng rộng!

Quan trọng nhất là người bị lệ thuộc vào độc phẩm, so với tài phú, quyền lợi hay tín ngưỡng đều bền chắc và điên cuồng hơn! Bất kỳ một kẻ nghiện nào đều không thể cự tuyệt được sự hấp dẫn lúc nghiện!

Mà điều này sẽ khiến bọn hắn sẽ bỏ ra tất cả, kể cả người nhà của mình, thậm chí là tính mạng của bản thân!

May mắn cho Đỗ Địch An, tuy thảm họa đã phá hủy thành thị cùng sinh vật khiến tất cả đều thay đổi hoàn toàn, nhưng thực vật vô hại trong tự nhiên vẫn được bảo tồn. Mặc dù có một số thực vật trong bức xạ và virus cùng với những nhân tố không biết tên khác xuất hiện biến hoá và trở thành thực vật bị ma hóa, tính uy hiếp còn cao hơn so với ma vật, nhưng cũng có nhiều thực vật vẫn giữ lại được bộ dáng trước kia.

Mà cây dâu lăng diệp chỉ là một trong số nguyên liệu của hắn, ngoài ra còn có những loài thực vật khác có thể khiến con người nghiện, tính nguy hại cũng không hề kém cây dâu lăng diệp!

- Kacheek, ngươi phụ trách dạy bảo Gabriel

cùng Heka, còn có Migcan cùng Rage.

Đỗ Địch An tiếp tục phát lệnh:

- Đồng thời chiêu mộ nhân tài thành lập một binh đoàn kỵ sĩ, ta chính thức kết nạp ngươi thành hỗ trợ của ta, với tư cách hỗ trợ của Hoàng Kim kỵ sĩ, ngươi có quyền chiêu mộ hỗ trợ của chính mình cùng thành lập đoàn kỵ sĩ.

Đoàn kỵ sĩ là đoàn đội đã được kỵ sĩ điện đường sắc phong kỵ sĩ chuyên tác chiến, nên kỵ sĩ do chính mình chọn cứ căn cứ vào danh ngạch kỵ sĩ mà định.

Mà binh đoàn cũng tương tự với đội mạo hiểm của khu dân nghèo cùng khu dân cư, chỉ là đội mạo hiểm được xem như đội của nhân dân, khế ước tinh thần kém, không tính là hợp pháp, khác với binh đoàn ở điểm binh đoàn thuộc về đoàn đội chính quy, có ký kết khế ước được ghi chép lại ở sở thẩm phán, có khế ước bảo hộ.

- Hỗ trợ?

Kacheek ngơ ngẩn, không ngờ nhận được điề như vậy, với tư cách hỗ trợ của một gã Hoàng Kim kỵ sĩ thì địa vị tự nhiên mạnh hơn nhiều so với Thú Liệp giả, mặc dù hắn là Cao cấp Thú Liệp giả nhưng đến cùng cũng chỉ tồn tại mà không ai nhận ra, bị chế ngự tại tập đoàn, chỉ có thể hưởng dụng những đặc quyền nhỏ dưới trướng của tập đoàn. Nhưng là kỵ sĩ hỗ trợ thì lại khác, đều là nhân vật có danh dự uy tín trước mặt quý tộc, một khi được kỵ sĩ của mình đề bạt thì rất nhanh có thể từ hỗ trợ lên thành kỵ sĩ chính quy!

Gladly hâm mộ nhìn Kacheek, nói với Đỗ Địch An:

- Thiếu gia, ta cũng có thể làm hỗ trợ của ngươi sao?

Đỗ Địch An nhìn nàng, trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- Không có vấn đề.

Để nàng đến nội bích truyền tin cho mình cũng có thể có thân phận hỗ trợ.

Kacheek nhìn thấy Đỗ Địch An dễ dàng đồng ý với Gladly như vậy, kinh hỉ trong lòng lập tức hạ xuống, hỏi:

- Thiếu gia, thành lập binh đoàn kỵ sĩ là phụ trách ứng tiếp ngươi sao? Tên của kỵ sĩ đoàn là gì? Còn nữa, chiêu mộ bao nhiên người là được?

- Ngươi phụ trách những điều này.

Đỗ Địch An nói:

- Binh đoàn kỵ sĩ tuy trên danh nghĩa là dưới cờ của ta, nhưng kể từ hôm nay, ngươi là phó đoàn trưởng, việc lớn nhỏ đều giao ngươi quản lý, Jinny cùng Gladly cũng vào đoàn, chức vị của các ngươi tạm thời là đại đội trưởng hỗ trợ Kacheek, nhưng nhiệm vụ chỉ yếu vẫn là phụ trách truyền tin bên trong cự bích lại cho ta, nếu Kacheek muốn chuyên quyền độc đoán, ta cho các ngươi một phong giấy văn kiện có quyền hủy bỏ mệnh lệnh của hắn.

Gladly hơi sửng sốt một chút liền vui vẻ nói:

- Vâng.

Vẻ mặt Kacheek đau khổ, nói:

- Thiếu gia, có ngài ở đây sao ta dám chuyên quyền độc đoán chứ, ngài nghĩ ta có quá nhiều khả năng rồi.

- Người có dã tâm, không thể không phòng.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói.

Khóe miệng Kacheek hơi run lên, lắc đầu cười khổ.

Đỗ Địch An vẫy vẫy tay với Gabriel cùng Heka, hai người tới gần, Gabriel khẩn trương nhìn Đỗ Địch An, đáy mắt có hơi sợ hãi, tuy có học cách che dấu suy nghĩ của mình, nhưng dưới ánh mắt của Đỗ Địch An vẫn lập tức nguyên trạng.

Hắn đưa tay sờ đầu nhỏ của Heka, nói với Gabriel:

- Biết rõ vì sao ta mang bọn ngươi về không?

Gabriel giật mình, mờ mịt lắc đầu:

- Không biết.

- Bởi vì các ngươi đều là cô nhi.

Đỗ Đjch An chậm rãi nói:

- Nếu các ngươi tiếp tục lưu lại trong thị trấn nhỏ này, hiện tại đoán chừng đã trở thành thức ăn trong bụng dã nhân, thậm chí bây giờ chỉ còn là nắm đất.

Sắc mặt Gabriel hơi tái nhợt nắm chặt bàn tay, những ngày này hắn học chữ trong lâu đài, ngày bình thường thì hỏi han bọn Kuren, ở lâu nên cũng biết được tình huống bên ngoài Hoàng Kim vách tường, biết rõ Đỗ Địch An nói không hề sai.

Nguyên nhân chính là như thế nên Đỗ Địch An mới yêu cầu nghiêm khắc với hắn lúc luyện kiếm, hắn có thể chịu được vì lòng biết ơn.

Chỉ là mỗi lần nhìn thấy thiếu niên đã nhận mình về, đáy lòng hắn liền không khỏi có vài phần sợ hãi, dường như đối diện với thiên địch.

- Ta bảo Kacheek dạy các ngươi luyện kiếm, dạy các ngươi đọc sách, các ngươi cần phải dùng tâm để học.

Đỗ Địch An vỗ vỗ bả vai của Gabriel:

- Tuy ta cứu các ngươi được một lần nhưng các ngươi theo ta thì sau này sẽ càng gặp thêm nhiều nguy hiểm, nếu như không cố gắng, không đủ mạnh thì sẽ lần nữa giẫm lên vết xe đổ kia, không ai có thể cứu các ngươi, mà ngươi cũng không có cách nào cứu được muội muội ngươi, hiểu chưa?

Gabriel hơi cắn môi, nói:

- Thiếu gia, ta biết rồi.

Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, trong mắt có chút vui mừng, quay đầu nói với Kuren:

- Bên ngoài có khách đến, đi chuẩn bị nghênh đón một chút.