← Quay lại trang sách

Chương 482 Lén Vào Nội Bích

Khách?

Kuren giật mình, nhanh chóng đi ra đại sảnh.

Đỗ Địch An nói với Kacheek và những người khác:

- Các ngươi cũng đi chuẩn bị đi, còn nữa, ta nhắc lại một chút, thành viên được chiêu mộ đến kỵ sĩ đoàn không cần phải xét duyệt trên phương diện tố chất, chỉ cần lực lượng đủ mạnh là được.

- Ta biết rồi.

Kacheek gật đầu.

Tất cả mọi người đều tự rời đi.

Đỗ Địch An quay đầu nhìn ra bên ngoài đại sảnh, Kuren đang dẫn một đám người đi tới, hắn không cần đứng dậy, với thân phận hắn như ngày hôm nay thì những người cần hắn tự thân nghênh đón cũng không nhiều lắm.

Rất nhanh, những người này đã tới phòng khách, phần lớn đều ăn mặc xa hoa diễm lệ, còn mang những trang sức xa xỉ trên người, điều này trong mắt bọn hắn tuyệt nhiên không phải khoe khoang mà là tượng trưng cho thân phận cùng lễ phép đối với người khác.

Đều là quý tộc, trong đó có vài thân ảnh mặc trang phục thần sứ.

Đỗ Địch An nhìn lướt qua liền biết rõ những người đến đây là có ý gì, hắn ngoắc gọi Kuren, nói:

- Trong danh sách ký sinh hồn trùng gửi tặng trước đó, hãy lựa ra chín người xếp vào danh sách học sinh của ta rồi giao cho Thần Điện công bố ra ngoài, bảo những người còn lại trở về đi. Đúng rồi, những người tặng ký sinh hồn trùng hi hữu cùng với ký sinh hồn trùng hiếm thấy đều liệt kê ra trong danh sách.

- Ta biết rồi, thiếu gia.

Kuren đồng ý, thấy hắn không có phân phó khác mới lui ra.

Đỗ Địch An vuốt vuốt đầu, cảm thấy có hơi ũ rũ, hắn thở dài và chà xát ngón tay, trầm ngâm một lát rồi lại lấy giấy bút viết tiếp một phong thư.

Không lâu sau đó, Noyes quay trở về trên một xe ngựa có cắm cờ quân bộ, hai gã quân y ngồi trên xe đi theo Noyes đến đại sảnh.

- Xin chào Đỗ đại sư!

Hai người nhìn thấy Đỗ Địch An liền cung kính hành lễ.

Đỗ Địch An không hàn huyên nói chuyện mà bảo hai người nhanh chóng trị liệu cho Jinny.

- Noyes, ngươi đi đến kỵ sĩ Điện Đường giao phong thư này cho họ thay ta.

Đỗ Địch An không ngừng nói với Noyes.

Noyes lập tức gật đầu cầm lấy sau đó liền rời đi.

Một lát sau, hai vị quân y đã xử lý xong miệng vết thương cho Jinny, sau đó nói lời từ biệt với Đỗ Địch An.

- Thân thể đỡ hơn chút nào chưa?

Đợi quân y rời khỏi, Đỗ Địch An nhìn qua Jinny ngồi trên ghế salon và nói.

Jinny đáp với khuôn mặt trắng bệch:

- Cám ơn thiếu gia, đã tốt hơn nhiều rồi.

- Đợi trời tối, ta mang ngươi và Gladly đến khu nội bích, bây giờ ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.

Đỗ Địch An đưa nàng một bình thuốc nhỏ nói:

- Đây là thuốc mỡ lành vết thương trong Thần Điện, hiệu quả không tệ, ngươi đắp lên vết thương đi.

Jinny nhìn thoáng qua, đưa tay nhận sau đó đứng dậy lên lầu.

Nhìn theo bóng lưng của Jinny, Đỗ Địch An đột nhiên nghĩ đến nếu mình đến khu nội bích tiếp nhận thẩm tra, vậy ăn uống là vấn đề lớn trong khoảng thời gian này, mùa tuyết vẫn chưa hết nên hắn cần phải sử dụng thực phẩm có hàm lượng calo cao để duy trì nhiệt độ cơ thể, đợi đến khu nội bích, chưa chắc sẽ có được đãi ngộ như vậy.

Lúc này, Đỗ Địch An gọi Kuren tới, nói:

- Ngươi lập tức đi mướn một đầu bếp đến đây, nhớ phải tùy cơ mà lựa chọn, đừng để người khác nhìn thấy, ngoài ra mang nguyên liệu từ thực đơn của ta trong một tháng đến, bảo đầu bếp này hong khô và chế thành lương khô, hương vị kém một chút cũng không sao, chỉ cần có thể bảo tồn lâu là được.

Kuren hiểu được vội đáp ứng quay người rời đi.

- Nhân lực vẫn quá ít, Joseph cùng Bahrton đến Giáo Đình và quân bộ, hôm nay cũng sắp đến lúc tham gia phỏng vấn rồi…

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, ngón tay chà sát tự hỏi.

Khẽ đảo mắt đã đến buổi trưa.

Noyes chạy về lâu đài cổ nói với Đỗ Địch An:

- Thiếu gia, kỵ sĩ Điện đường bảo ta mang tin cho ngươi.

Vừa mới chấm dứt bữa cơm trưa, Đỗ Địch An nhanh chóng tiếp nhận, tâm tư căng cứng nơi đáy lòng của hắn lập tức dịu xuống, quả nhiên Kỵ sĩ Điện Đường vẫn đáng tin, theo bức thư, người của bọn họ ở khu nội bích sẽ nhúng tay vào quá trình thẩm tra để bảo đảm công chính và giữ thanh bạch cho Đỗ Địch An.

- Xem những lời trên bức thư, tu đạo viện trong khu nội bích hình như có quan hệ với Quang Minh giáo đình, Thánh đồ của Tu đạo viện rõ ràng dám trực tiếp đến Thần Điện bắt người, mà còn là cấp bậc đại sư, hành vi như vậy chính là trần trụi đánh vào thể diện của Quang Minh giáo đình, nhưng rõ ràng Quang Minh giáo đình không hề lên tiếng, ngược lại kỵ sĩ Điện Đường có thể ra mặt….

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động.

Nguyên nhân chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, thế lực của Tu đạo viện ở khu nội bích mạnh hơn nhiều so với Quang Minh giáo đình.

Thứ hai, Tu đạo viện và Quang Minh giáo đình vốn là cùng một nhà, hơn nữa còn là quan hệ trên dưới.

Nếu không thì bị một thế lực lớn như vậy mạo phạm, cho dù là ai thì cũng sẽ trở mặt!

Nghĩ đến đây, trong mắt Đỗ Địch An tuôn ra vài phần tức giận, từ tất cả những nhân tố và danh xưng, hắn nghĩ có khả năng là loại thứ hai, còn nếu là loại thứ nhất vậy chính là dựa vào thế lực của chính mình!

- Quang Minh giáo đình…. khá lắm Quang Minh giáo đình!

Đỗ Địch An híp mắt, đột nhiên nghĩ đến Hắc Ám giáo đình, nếu trong khu nội bích cũng có một tổ chức Hắc Ám giáo đình chuyên đối đầu với Tu đạo viện, mình há lại không lợi dụng một chút?

Nhưng trước mắt hắn vẫn không biết được tình hình khu nội bích, chỉ biết có một tổ chức Long tộc cùng với Tu đạo viện này.

Hắn nghĩ đến vị thiếu nữ Long tộc đã hứa hẹn với hắn kia, nếu đi khu nội bích thì có thể đầu nhập vào Long tộc, chỉ là lúc hắn đầu nhập vào thì Long tộc chưa chắc sẽ vì một nhân vật mới mà đắc tội với Tu đạo viện này, trừ phi hắn bạo lộ Cát Liệt giả Ma ngân mà chính mình thần hóa, triển lộ ra giá trị đầy đủ, nhưng nếu như vậy, ai biết được khu nội bích có biện pháp gì không, liệu có thể dùng Ma ngân của người khác để cấy ghép?

Nếu có phương pháp như vậy, hắn bại lộ bí mật của mình lại sẽ đưa đồ ăn cho Long tộc.

Thời gian trôi qua.

Cả buổi chiều, Đỗ Địch An đều khổ não trong bước kế hoạch tiếp theo, từng bước sắp xếp, cùng lúc đó, những thế lực bên ngoài đã nhận được tin tức mà gửi đến thư an ủi.

Những phong thư này vốn là những lời không đến nơi đến chốn, Đỗ Địch An không có thời gian để xem chúng, nhưng lúc đang chuẩn bị bảo Kuren ném chúng vào thùng rác, hắn đột nhiên nảy sinh một kế hoạch, bảo Kuren sắp xếp lại những phong thư này rồi nói:

- Đợi lúc ta đi khu nội bích hoặc lúc tiền tài không đủ liền chọn từ bên trong ra, bảo bọn họ hỗ trợ, nếu ai không đáp ứng liền nói với bọn hắn nếu ta xảy ra chuyện thì sẽ kéo bọn hắn cùng xuống nước, những tin tức an ủi gửi đến này chính là chứng cớ tốt nhất!

Nghe nói như vậy, Kuren sợ đến ngây người, ấp úng nói:

- Thiếu gia, cái này, nói như vậy, sau này ra ngoài rồi, còn ai dám…. quan hệ gần với chúng ta nữa?

Đỗ Dịch An tức giận nói:

- Đợi đến lúc ta đi ra, chỉ cần ta còn có thể chế tạo ra Thần Thuật, hô một tiếng thì bọn hắn vẫn sẽ đến, hơn nữa ngươi không nhìn thấy số lượng của đống thư an ủi này ư, nếu không phải hôm nay khu nội bích gặp chuyện không may mà là ta bị thương hoặc là việc nhỏ gì khác, vậy số lượng thư an ủi đoán chừng có thể chật kín cả hòm thư, lúc này chỉ mới có một ít mà đã có người rút tay về, những tên lớn gan khoe mã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này khiến ta nhớ kỹ, chính là thời điểm tốt để lợi dụng!

Kuren sững sờ, người khác đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ngươi trái lại còn lợi dụng?

- Nếu thật sự muốn giúp thì lúc đến cầu bọn hắn giúp, bọn hắn sẽ tự nhiên mà giúp, còn nếu không thật tâm hỗ trợ, chỉ giả vờ phát tin tới an ủi, dùng thủ đoạn như vậy thì ngươi hãy nhớ kỹ.

Đỗ Địch An khua tay nói:

- Đi mau lên.

Khóe miệng Kuren hơi động cười khổ một tiếng rồi quay người lui ra.

Sắc trời dần tối.

Đỗ Địch An sớm đã ăn xong bữa tối, lên lầu hỏi thăm Jinny.

- Thân thể tốt hơn chút nào chưa?

- Tốt hơn nhều rồi.

Jinny khởi động trên giường, muốn xuống.

Đỗ Địch An nói:

- Nghỉ ngơi thêm một chút nữa, nửa canh giờ sau chúng ta sẽ xuất phát.

Jinny gật đầu, đợi Đỗ Địch An rời khỏi phòng mới vén chăn đứng dậy xuống giường.

Trong đại sảnh, Đỗ Địch An nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp đến tám giờ, ở khu vực của hắn đến tám giờ tối liền cấm đi lại rồi, chỉ có khu vực phồn hoa tập trung một vài quý tộc thì thời gian cấm đi lại ban đêm là chín giờ, đối xử giàu nghèo bao giờ cũng nổi bật.

- Chúng ta đi rồi, nếu có người đến phỏng vấn thì nói ta đang nghỉ ngơi.

Đỗ Địch An nói với Kuren.