Chương 483 Tuần Tra
Ta biết rồi, thiếu gia.
Kuren có phần hơi lo lắng,
- Các ngươi nhập cư trái phép vào bên trong vách tường, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm
- Ta sẽ cẩn thận.
Đỗ Địch An mỉm cười nhìn Jinny cùng Gladly nói:
- Chuẩn bị xong rồi sao?
- Đều chuẩn bị xong rồi.
Gladly ngưng giọng đáp.
Đỗ Địch An gật đầu bước lên xe ngựa, Gladly cùng Jinny đuổi theo, Noyes nhảy lên phía trước xe ngựa làm xa phu, xe ngựa rời khỏi lâu đài cổ, từng bước xa dần trong bóng đêm.
Dưới sự chỉ huy của Đỗ Địch An, xe ngựa chạy nhanh đến một chỗ vắng vẻ hoang dã, Đỗ Địch An mời hai người xuống xe, chỉ thấy ở trong bóng đêm một đạo thân ảnh đứng lặng trong rừng cây phía trước, đúng là Kacheek sớm đã chờ từ lâu.
- Thiếu gia, ngựa đều chuẩn bị xong.
Đỗ Địch An gật gật đầu trở mình nhảy lên, thúc ngựa mà đi.
Gladly cùng Jinny mỗi người cưỡi một con hắc mã theo sát phía sau.
Chạy nhanh đến một chỗ cực hẻo lánh ở ngoại thành, Đỗ Địch An lập tức mang hai nàng xuyên qua vùng gò núi cùng rừng cây ngoại thành, không lâu sau, hình ảnh bức tường khổng lồ đã từng bước hiện ra trong tầm mắt, hắn nhìn thoáng qua rồi tăng tốc độ, rất nhanh liền đến đến ngay phía trước nó.
- Đưa dây thừng cho ta.
Đỗ Địch An nói với Gladly.
Gladly như một âm ảnh u ám lặng yên không một tiếng động mà lướt đến, hắn cởi ba lô ra, từ bên trong lấy ra một bó dây thừng.
Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu rồi kéo khóa phía sau lưng chiến giáp ra, một đôi cánh mỏng cực kì mềm mại mà trong suốt như da thịt dần giãn ra ra, nhưng sau khi giãn ra lại như sắc nhọn như lưỡi dao, tán ra hàn khí lạnh lẽo.
Nhìn thấy đôi cánh sau lưng Đỗ Địch An, Gladly cùng Jinny liền chạy đến, đôi đồng tử co rụt lại, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ, rốt cuộc các nàng cũng đã biết vì sao Đỗ Địch An có thể nhập cư trái phép vào bên trong vách tường rồi, có năng lực Ma Ngân tiến hóa ra thành cánh như vậy thì việc leo lên vách tường thật sự rất đơn giản!
- Chờ ta ở đây.
Đỗ Địch An nói một câu rồi cầm lấy dây thừng chạy lên vách tường, mượn sức mạnh từ cánh dẫm lên vách tường dốc đứng như giẫm trên đất bằng, từ sau khi trở thành cao cấp Thú Liệp giả, hắn cảm giác cánh của mình có lực hơn so với trước một chút, chớp mắt đã chạy lên đỉnh vách tường cao hơn 1000m.
Sau khi hạ xuống, Đỗ Địch An cởi bỏ dây thừng rồi vứt xuống.
Jinny cùng Gladly vô cùng rung động, mãi cho đến khi dây thừng rơi xuống, bọn họ mới chợt tỉnh lại, hai người liếc nhìn nhau rồi cầm lấy dây thừng quấn quanh thân, sau khi thấy Đỗ Địch An đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, lúc này họ mới cầm lấy dây thừng cẩn thận từng li từng tí mà leo lên.
Các nàng cũng không dám leo mà không một chút sợ hãi như Đỗ Địch An, nhất là sau khi leo đến độ cao 200-300m, trong lòng liền lo sợ dây thừng đứt hoặc là không chịu nổi mà buông tay một chút, từ độ cao này mà rơi xuống thì hai người họ cho dù không chết thì cũng trọng thương tàn phế.
Một lát sau, hai người bám theo dây thừng trèo bò lên tới vách tường, sau khi leo xuống vẫn còn cảm thấy kinh hồn, nhưng rất nhanh đã bị cảnh tượng trước mắt làm rung động, vách tường vô cùng khổng lồ, đỉnh đầu dường như rất gần với bầu trời khiến hai người họ tựa như lạc vào ảo mộng.
Trong lòng các nàng vách tường hùng vĩ này chính là biểu tượng Thần Thánh, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc chính mình lại có ngày có thể bò lên trên nơi này.
Đỗ Địch An thu hồi dây thừng, nói:
- Về sau các ngươi phải nhờ vào dây thừng này rồi, nhớ kỹ đến lộ tuyến phải thường xuyên sửa đổi, không thể để cho kẻ khác truy tung đến.
Nói xong, hắn thu hồi dây thừng vứt trên mặt đất, quay người chạy về phía Nội Bích.
Hai người kia thấy vậy cũng lập tức theo phía sau.
Trong quá trình chạy, hai nàng thỉnh thoảng nhìn lại dưới vách đá, bao quát hơn phân nửa phong cảnh xung quanh, chợt trong lòng nàng dâng lên cảm giác rung động cùng hưng phấn khó nói lên lời.
Sau nửa giờ tiến lên, Đỗ Địch An lại đi vào chỗ cao bên trong Nội Bích lần nữa, hắn vừa định trực tiếp vượt qua thì đột nhiên ánh mắt ngưng tụ lại, vẻ mặt hơi biến sắc, chỉ thấy chỗ tường cao phía đằng kia có một vài nhân ảnh đang lắc lư!
Hắn vội vàng ngồi xổm xuống.
Gladly cùng Jinny sợ nhảy lên, cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống.
( có người! ) Đỗ Địch An vội thủ thế, đồng thời lén ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy trên tường cao rộng lớn kia, cứ cách mấy trăm mét lại có hai đạo nhân ảnh lắc lư như là đang tuần tra.
Jinny cùng Gladly nhìn thấy Đỗ Địch An thủ thế, liền sợ tới mức không dám lên tiếng, trong ánh mắt có một tia khẩn trương, lần này nhập cư trái phép vào vùng bên trong vách tường tôn quý, áp lực lo lắng chồng chất.
- Kỳ quái, lần trước đến đây thì trên vách tường cao kia vẫn chưa có người, bây giờ tại sao lại có thể có người trông coi? Chẳng lẽ là lần trước ta đã bại lộ điiefu gì khiến khu vực Nội Bích phải cố ý phái người thêm vào phòng tuyến?
Đỗ Địch An nhíu mày lại, trong lòng thầm nghi hoặc, đột nhiên hắn nghĩ đến một mấu chốt, lần trước khi mình đến là buổi sáng sớm, giờ phút này lại vừa vào thời gian ban đêm cấm đi lại.
Có lẽ vào sáng sớm thì người trên tường cao này sẽ rút lui.
Theo khoảng cách ngày càng gần, Đỗ Địch An thấy càng ngày càng rõ ràng, những người ở tường cao này ăn mặc thống nhất theo quy định, lại đeo binh khí, nhiệt lượng trên thân thể tràn đầy, không khác biết lắm so với Cao cấp Thú Liệp giả, tuy nhiên so với Gladly cùng Jinny thì nhiệt lượng thân thể họ còn thua kém một ít nhưng chênh lệch không lớn.
Ngoài ra, lúc hắn vượt qua tường cao lập tức nhìn thấy đằng sau tường cao lại ghim lại một vài thang bằng thép, cứ cách hơn 10m lại ghim một cái, người dân bình thường thì khó mà có thể mượn đây mà leo lên.
"Xem ra, cũng không phải bởi vì lần trước ta xuất hiện mà cố ý phái người, ở mép thang bằng thép này đều đã mòn rồi, nói như vậy thì mỗi khi tối đến là Nội Bích đều sẽ phái người đến tường cao tuần tra? Xem ra Ngoại Bích cũng không chỉ có mình ta mà còn có những thế lực khác cũng muốn vụng trộm bò đi vào Nội Bích, dưới con mắt quan sát tuần tra của nhiều Cao cấp Thú Liệp giả như vậy, đoán chừng cũng rất khó khăn."
Đỗ Địch An nhẹ thở ra, gọi Gladly cùng Jinny đến rồi nhanh chóng lén chạy qua, rời xa tường cao này.
Khi bọn hắn vượt qua, người ở trên tường cao cũng không có chú ý tới, phần lớn bọm họ cũng không nghĩ tới sẽ có người có thể bò hơn 1000m lên vách tường cao.
Vượt qua tường cao, ba người họ xem như đã chính thức bước vào khu vực Nội Bích rồi, Gladly lần đầu nhìn thấy phong cảnh bên trong Nội Bích, vẻ mặt nàng vô cùng hưng phấn có phần không kiềm chế nổi, tò mò dò xét, mà Jinny thì bình tĩnh hơn nhiều.
( chờ! )
Đỗ Địch An thủ thế, hắn tiến đến chỗ sàn nhà chỗ khẽ động khứu giác ngửi qua một lượt, lập tức nghe thấy được mùi bùn đất của một loại thực vật hỗn hợp, ngoài ra còn có mùi vị của nước, hắn nhìn kỹ lại một lần thì vẻ mặt đột nhiên biến sắc, thấp giọng nói:
- Trên vách đá này cũng có người tuần tra, chúng ta mau tranh thủ thời gian hạ xuống.
Gladly cùng Jinny giật mình, không ngờ rằng ngoại trừ Đỗ Địch An ra, người của khu vực Nội Bích cũng có thể leo lên vách tường cao 1000m này, chẳng lẽ họ cũng có năng lực đặc thù?
Đỗ Địch An hạ dây thừng xuống nhìn chung quanh, chỉ thấy một mảnh cỏ dại hoang vu, không có bất kỳ điểm nhiệt lượng nào, ở phạm vi cách đám cỏ mấy trăm mét có lấm tấm mấy điểm sáng màu hồng, phần lớn là đang ẩn giấu dã thú gì đó.
- Hạ xuống.
Gladly cùng Jinny men theo dây thừng nhanh chóng truợt xuống.
Đỗ Địch An cầm dây trực tiếp thả người nhảy xuống.
Lúc cách mặt đất 200-300m, Đỗ Địch An mới mở cánh ra, thuận lợi mà đáp xuống.
- Ngồi xổm xuống.
Đỗ Địch An vội vàng nói với hai người họ.
Hai người họ nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Đỗ Địch An nói với Gladly:
- Đào một cái động.
Gladly không khỏi phân trần, hai tay đặt trên mặt đất ra sức đào sâu vào trong, bàn tay uốn lượn như lưỡi dao sắc bén nhanh chóng khoét sâu vào thổ nhưỡng đẩy những vật cứng rắn bên trong ra.
Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, Gladly liền đào ra một cái hố sâu nửa mét.
Đỗ Địch An lôi kéo Jinny nhanh chóng nhảy vào vào trong, Gladly che dấu chung quanh hố lại, 'Hắc Chức Giả' Ma Ngân đã cải tạo xoang mũi khiến cho năng lực hô hấp trong thổ nhưỡng, đây cũng chỗ đáng sợ của nàng, có thể tiềm phục tại một chỗ thổ nhưỡng yên lặng chờ con mồi thượng môn, tùy ý ám sát.