Chương 486 Kế Không Bằng Tính
Nghe được lời Jinny, Đỗ Địch An cũng đã biết được nguyên nhân mà đội ngũ trăm người kia xếp hàng bên hồ.
- Những người sắp xếp trong rừng cây này vốn là đợi ma vật trong hồ kia xuất hiện, sau đó trở thành mồi cho nó!
Ánh mắt Đỗ Địch An âm trầm:
- Sở nghiên cứu ma vật dùng người làm thức ăn nuôi dưỡng ma vật, nhiệt lượng trong những thân thể này có thể so sánh với Trung cấp Thú Liệp giả, vậy mà lại tự nguyện trở thành thức ăn cho ma vật, nếu là một hai người thì còn có thể hiểu là bị sở nghiên cứu ma vật áp chế, nhưng này lại hơn trăm người, mà còn là cho ăn trong cùng lần!
Một lần liền trăm người!
Gấp mười lần như vậy thì số lượng sẽ kinh người tới nhường nào?
Chỉ từ điểm này, Đỗ Địch An đã cảm nhận được thủ đoạn khủng bố của sở nghiên cứu ma vật này, mặc dù hắn lợi dụng độc phẩm khống chế một vài kẻ nghiện nhưng đều chưa hẳn có thể để nhiều người tự nguyện chết, còn là chết một cách khủng bố như thế!
- Khó trách trong thần điện chỉ có hệ thống cửu đại Thần Thuật mà không nhìn thấy thần sứ nghiên cứu ma vật, cũng không nhìn thấy “Thần chúc phúc”, tập đoàn nói đây là của Thần Điện cho, Thần Điện lại nói là có được từ sở nghiên cứu ma vật ở khu nội bích…
Đỗ Địch An suy tư rồi đột nhiên khẽ giật mình:
- Thần điện có được từ sở nghiên cứu ma vật, vậy chẳng phải là nói Thần Điện sẽ cử người đến sở nghiên cứu ma vật để nhận?
Có người đến.
Vậy nghĩa là vách tường cao này cũng không phải là cách ly tuyệt đối!
Xuất hiện khe hở thì có thể tận dụng mọi thứ!
- Nếu không có cách để nhập cư trái phép vào, vậy có lẽ có thể lén vào đội ngũ thu Thần Chúc Phúc định kỳ để đi vào khu nội bích, có lẽ đây cũng là quy tắc ngầm mà những người khác trong Thần Điện đã sớm biết….
Đỗ Địch An nói thầm trong lòng.
Vèo!
Ba người nhanh chóng trở về.
Lúc đêm xuống, ba người đến bên cạnh khu Nội Bích, sau khi thấy bốn phía đều không có người, Đỗ Địch An mới làm theo cách của mình, mang theo Gladly cùng Jinny bò lên trên bức tường và trở về trong khu Ngoại Bích.
- Trên tường cao của khu nội bích này, ban đêm có người đi tuần tra, những ngày tiếp theo các ngươi hãy tìm quy luật tuần tra của bọn hắn.
Đỗ Địch An trở về chỗ hoang dã của khu Ngoại Bích, tìm được con ngựa mà lúc trước mình cưỡi, sau đó trở về chỗ hay bọn hắn mà nói.
Gladly cùng Jinny gật đầu đồng ý.
- Ta đang cố nghĩ ra biện pháp khác để giúp các ngươi nhập cư trái phép vào khu Nội Bích, hai con đường sẽ an toàn hơn.
Đỗ Địch An vừa cưỡi ngựa vừa nói, nếu là ban ngày cũng có tuần tra mà hai người các nàng lại muốn truyền tin tức đến khu Nội Bích thì nguy hiểm quá lớn, dù sao các nàng chỉ có thể dựa vào dây thừng, một khi gỡ dây thừng xuống thì không cách nào leo lên được nữa.
Hắn đã lên kế hoạch chế tạo một khinh khí cầu nhỏ và cánh lướt để đảm bảo an toàn lúc đáp xuống.
Lúc này đã là rạng sáng, ba người đi tới lui khu Nội Bích cũng mất đến năm giờ đồng hồ, lúc trở lại khu Ngoại Bích đã là thời gian cấm đi lại ban đêm, đường phố lặng lẽ yên tĩnh, vì vậy tiếng vó ngựa đặc bệt vang dội.
Đỗ Địch An tìm được một đểm dừng và dừng lại.
Gladly hiểu ý nhảy xuống ngựa, một cước đá vào cửa, tiến đến túm ông chủ quán từ trong chăn ra như một con gà, nàng yêu cầu một chiếc xe ngựa và ba người trở về lâu đài cổ.
Gladly đảm nhận xa phu, cầm lấy cờ xí của Thần Thiện bên trong ba lô cắm vào xe ngựa, nên ven đường gặp phải binh sĩ tuần tra thì chỉ cần bàn giao một câu đơn giản liền có thể đi.
- Hửm?
Đỗ Địch An đang ngồi trong xe ngựa suy tư, trong lúc đố cảm giác trước mắt có bốn năm hào quang đỏ thẫm chớp động nên không khỏi giật mình nhìn lại, hắn lập tức biến sắc, chỉ thấy những ánh đỏ này nấp tại các tòa thành của chính mình, chúng tản ra nhiệt khí tràn đầy nóng bỏng, còn chỗ đại sảnh của lâu đài cổ có vài đạo đom đóm giống như nhiệt lượng yếu ớt đang ngưng tụ cùng một chỗ, tất cả đều là bộ dáng của con người.
- Mai phục?
Trong đầu Đỗ Địch An hiện ra suy nghĩ này, vội vàng bảo Gladly đỗ xe.
Gladly nghi ngờ quay đầu lại nói:
- Sao vậy?
Đỗ Địch An kinh nghi nhìn qua tòa lâu đài cổ này, người tiềm phục tại nơi đó không hề tản ra sự tức giận nào, nhiệt lượng trên người còn tràn đầy hơn so với Gladly, tựa như vị Thánh đồ mà ban ngày gặp qua!
Dám can đảm mai phục tại tòa thành của hắn, hơn phân nửa cũng chỉ có người trong Nội Bích!
- Lập tức quay đầu đến kỵ sĩ Điện Đường!
Đỗ Địch An lập tức nói ra:
- Trong nhà có mai phục.
Gladly cùng Jinny cả kinh nhưng không hoài nghi, trong đoạn đường lẻn vào khu nội bích, hai nàng đều nhìn ra lực lượng của Đỗ Địch An cao xa hơn các nàng.
- Động tác thật nhanh!
Trong lòng Đỗ Địch An hơi phát lạnh, vốn tưởng rằng nhanh nhất cũng là ngày mai, không ngờ đêm nay đã tới đây rồi, may thay hắn đã phân phó đồ vật đi rồi, nếu không sẽ trở tay không kịp.
Hí!
Đột nhiên, ngựa kéo xe vang lên âm thanh.
Ba người trên xe rợn người!
Bành! Bành!
Đỗ Địch An kéo Jinny bên cạnh lui về phía sau đụng ra thùng xe và rơi trên đất, đồng tử hắn hơi co lại, chỉ thấy xe ngựa mình ngồi bị một cây roi tráng kiện quét trúng, từ đó bị bẻ gãy!
Cùng lúc đó, trong tầm mắt rộng lớn của hắn, một thân ảnh đỏ như mặt trời bỗng nhiên xuất hiện như đại ưng tấn công, lướt thẳng đến hướng Đỗ Địch An.
Đỗ Dịch An cảm nhận được một cỗ khí khắc nghiệt bao phủ quanh mình, lỗ chân lông toàn thân sôi sục, hắn đẩy Jinny bên cạnh ra, nhanh chóng lấy chủy thủ bên cạnh đánh về thân ảnh trước mặt.
Đinh một tiếng, một hồi hoa lửa tõa ra.
Vèo!
Thân ảnh đánh tới này vung vẩy roi trong tay, cuốn tới hướng của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An lấy ra một con dao găm khác nhanh chóng ngăn trở, ngay lúc chạm vào, hắn lập tức nghe một tiếng rít lên, khi quay đầu nhìn lại không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy thứ đàn vung đến này chính là một con rắn!
Lúc này, từ miệng con rắn phun ra một tia nọc độc trong suốt!
Lần này không kịp chuẩn bị, nọc độc đánh trúng cánh tay trái nắm chủy thủ của Đỗ Địch An, trong lòng hắn kinh sợ, vội vàng dùng tay phải đánh tới.
Vèo một tiếng, đầu rắn nhanh chóng rút lại, cuộn trên cánh tay của người lúc trước, mà người này cũng ngùng lại, hứng thú đánh giá Đỗ Địch An, trong mắt còn có vài phần kinh ngạc.
Vèo! Vèo! Vèo!
Cùng lúc đó, chỗ tòa thành xuất hiện vài đạo thân ảnh nhanh chóng gào thét mà chạy tới.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa nhìn qua thân ảnh trước mặt, tóc màu kim, dáng người to lớn cao ngạo, một thân chiến giáp màu bạch kim, trên áo có hoa văn tinh mỹ, miếng hộ tâm trên ngực phản chiếu gương mặt của chính mình, trong tay nắm lấy một cây roi, chỉ là thân roi cũng hơi vặn vẹo, rõ ràng chính là một con rắn màu đen còn sống!
Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Tu đạo viện hay sao?
Thanh niên tóc vàng cười nhạt một tiếng, nói:
- Đúng vậy, đội trưởng thứ ba của Hộ viện thánh đồ tại Tu đạo viện, Francis!
Ngươi chính là đại sư Truyền kỳ Thần Thuật làm chúng ta tổn thất một vị Thánh đồ, Đỗ Địch An tiên sinh sao?
Đỗ Địch An híp mắt nói:
- Các ngươi là muốn đến diệt khẩu sao?
Francus cười nói:
- Chúng ta không có hư hỏng như ngươi nghĩ, đến nay tới chỉ là dựa theo mệnh lệnh cấp trên, muốn mời người đến xem khu Nội Bích giúp bọn ta điều tra.