← Quay lại trang sách

Chương 487 Ra Tay

– Mời?

Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua mấy thân ảnh từ trong lâu đài xông ra đã tụ tập đến, biết rõ hôm nay khó có thể bỏ đi, tâm tư chuyển động, nói:

– Phương thức mời người của khu nội bích các ngươi thật đặc biệt.

Francis mỉm cười:

– Đối với người đặc biệt phải dùng phương pháp đặc biệt mời, vốn chính là phong cách làm việc của chúng ta, kính xin Đỗ tiên sinh phối hợp.

Đỗ Địch An nói:

– Các ngươi cưỡng chế bắt như vậy sao, đừng quên, ta còn là Hoàng Kim Kỵ sĩ của kỵ sĩ Điện Đường, muốn để cho ta đi với các ngươi, mời ngươi đưa thủ dụ ra.

– Tại đây gió lớn, muốn xem thủ dụ hay là về trong lâu đài của ngươi nhìn đi.

Francis khẽ cười nói:

– Đỗ tiên sinh tốt nhất ngài đừng có ý đồ chạy trốn, ngài đã trúng 'Ma sương rắn độc ' của ta, nếu như không có giải dược của ta, ngài rất nhanh sẽ đi đời nhà ma.

Đôi mắt Đỗ Địch An nhắm lại, mặc dù hai mắt vẫn nhìn Francis, nhưng ánh mắt cũng quét qua thấy miệng vết thương trên tay trái, thông qua thấu thị có thể nhìn thấy vết thương dưới bả vai nơi cánh tay trái, nhô lên một mảnh băng tinh hơi mỏng, chính là nọc độc trong suốt của xà tiên quỷ dị lúc trước kia phụt lên, trong bả vai cũng không khuếch tán mà là... Bị kết thành băng!

Sau đó một lúc, chỗ hỏng hình như có thể biến thành chỗ tốt.

Đỗ Địch An đột nhiên có chút cảm tạ 'Băng huyết chứng ' của mình, hắn bất động thanh sắc, nói:

– Ta với các ngươi đi, bất quá việc cưỡng ép bắt ta, Thần Điện và kỵ sĩ Điện Đường phải biết được, nếu không thì ta rất hoài nghi thân phận của các ngươi, đến cùng có phải người Nội Bích hay không, hay là ác đồ Hắc Ám giáo đình giả mạo."

Francis hình như đã sớm ngờ tới điểm này, cười nhạt một tiếng, làm một thế "Mời".

Đỗ Địch An lúc này cùng bọn hắn trở lại tòa thành, hai người Gladly và Jinny cũng bị mấy tên Thánh đồ khác vây quanh, cùng nhau trở về trong thành bảo.

Vừa mới tiến vào đại sảnh, Đỗ Địch An đã nhìn thấy trong phòng khách có một thanh niên Thánh đồ chiến giáp bạch kim võ trang đầy đủ đứng đấy, mặc chiến giáp cùng một dạng với Francis, trên lưng có một vỏ kiếm màu đen, dáng người thẳng đứng.

Bên cạnh thanh niên Thánh đồ là Kacheek, Nicotine và Migcan chán nản mà ngồi trên ghế salon, nhìn thấy Đỗ Địch An, mấy người bọn họ rất ngạc nhiên, Migcan vội vàng đứng lên nói:

– Đỗ Địch An, chạy mau, bọn họ chính là tới bắt ngươi!

Bành!

Thanh niên Thanh đồ trong phòng khách đập mạnh chân, đá lên người Làn Migcan lập tức từ trên ghế salon bay ngược ra ngoài, hung hăng đụng vào tường, ho ra một ngụm máu tươi hôn mê tại chỗ.

Thị giác của Đỗ Địch An có thể nhìn thấy tinh tường, xương sườn chỗ ngực hắn đã gãy bốn năm cái, rõ ràng thanh niên Thánh đồ này đã chú ý ra tay chuẩn xác, nếu không một cú đá này có thể chặt thân thể Migcan thành hai đoạn!

Mặc dù như thế, hắn vẫn cảm thấy phẫn nộ mạch máu sôi sục, bước một bước ra, tiên huyết toàn thân như thiêu đốt gầm nhẹ một tiếng, giống như là đạn pháo xông ra một cách mạnh mẽ, một quyền đánh tới ngực của thanh niên Thánh đồ này.

Thanh niên Thánh đồ biến sắc vội vàng đưa tay đỡ.

Vèo!

Nắm đấm của Đỗ Địch An đập trên cánh tay của hắn, đây cũng lần đầu hắn toàn lực ra tay sau khi lấy được Ma Ngân Cát Liệt Giả!

Bành một tiếng, nắm đấm đụng phải bao tay áo trên cánh tay khiến nó lõm xuống, thanh niên Thánh đồ lập tức biến sắc, vừa định muốn lui về phía sau giảm bớt lực, cánh tay đã truyền đến đau đớn kịch liệt, thân thể đột nhiên bay ra ngoài, hung hăng đụng bậc thang phía sau, keng đương mấy tiếng, tấm ván gỗ của thang lầu bị đâm nát bấy, ngã vào trong bụi đất tiếng động lớn ầm rĩ, toàn thân tro bụi cực kỳ chật vật.

– Dừng tay!

Francis đằng sau đi tới quát tháo một tiếng.

Sát ý trong mắt Đỗ Địch An bắn ra bốn phía, sự phẫn nộ khiến hắn có cảm giác muốn đại khai sát giới, nhưng lý trí vẫn khắc chế được cước bộ của hắn, bởi vì hắn biết rõ nếu như thật sự giết chết tất cả Thánh đồ ở đây, chắc chắn gặp phải đã kích của Tu Đạo Viện, đây không phải thứ mà bây giờ hắn có thể chịu được, chỉ có thể nhịn!

Vèo!

Một thân ảnh từ đằng sau Francis lướt tới dìu thanh niên Thánh đồ trong tấm ván gỗ bị nghiền nát đứng lên, khóe miệng người kia có một chút tiên huyết, mái tóc màu vàng kim chải vuốt chỉnh tề có chút tán loạn, dính tro bụi của mảnh gỗ vụn cực kì chật vật, trên mặt tràn ngập phẫn nộ, đảo tay nắm chặt chuôi kiếm trên lưng, muốn phản công tới chỗ Đỗ Địch An.

– Dừng tay!

Francis lần nữa quát.

Thanh niên Thánh đồ nhìn hắn một cái, cắn răng buông lỏng tay ra.

Hàn khí trong hai mắt Đỗ Địch An bắn ra, lạnh lùng nhìn thoáng qua thanh niên Thánh đồ này, nói với Gladly sau lưng:

– Đi xem Migcan.

Hắn không cách nào động đậy, mấy tên Thánh đồ khác xung quanh Francis đã vây quanh hắn, khó mà di chuyển.

– Vâng.

Thân ảnh Gladly thoáng qua, nhanh chóng lướt đến trước mặt Migcan ôm lấy hắn, sờ nhẹ lồng ngực rồi nói với Đỗ Địch An:

– Xương sườn đã gãy vài cái.

– Ổn định thương thế trước.

Đỗ Địch An nói.

Gladly gật gật đầu, băng bó cho Migcan đang hôn mê.

Đỗ Địch An quay người nói với Francis:

– Đây chính là hành vi của Thánh đồ các ngươi? Tùy ý đả thương bình dân vô tội?

Francis thu hồi ánh mắt trên ngươi thanh niên Thánh đồ, nhìn thấy Đỗ Địch An tràn ngập phẫn nộ chất vấn, nhíu mày lạnh nhạt nói:

– Chúng ta chỉ là cẩn thận để đạt được mục đích, huống chi chính hắn chủ động nhiều chuyện, ngươi bây giờ là người bị hiềm nghi cấu kết với Hắc Ám giáo đình, hắn báo tin cho ngươi chính là tội bao che, không đánh chết hắn tại chỗ đã coi như không tệ rồi!

Đỗ Địch An giận dữ nói:

– Cho dù ta là người bị hiềm nghi, cho dù hắn bao che ta, dựa theo luật pháp mà nói cũng không bị đối đãi như vậy!

– Nói như vậy là không biết rồi.

Francis cười nhạt một tiếng, nói:

– Chính như lời ngươi nói, hắn chỉ là một bình dân, cũng không phải là quý tộc như các ngươi, một bình dân nho nhỏ cũng dám bao che tội phạm bị hiềm nghi, không giết hắn tại chỗ đã xem như cho ngươi mặt mũi.

Đỗ Địch An nghe ra ý của hắn, luật pháp nghiêm khắc mà định ra thân phận từng đối tượng, điều này khiến lòng của hắn cảm thấy phẫn hận, lại nhớ tới lúc trước chính mình vô tri không rõ, bị hai vị Thú Liệp giả kia đưa đến lâu đài cổ kiểm tra đo lường thể chất, lúc ấy cũng căm hận cảm giác chết tiệt này.

– Thủ dụ mà ngươi nói đâu!

Đỗ Địch An đè nén phẫn nộ, không tiếp tục đề tài này nữa.

– Đây là huân chương thân phận của chúng ta.

Francis mỉm cười móc ra một miếng huân chương đưa cho Đỗ Địch An rồi nói:

– Đây là huân chương có thể chứng minh thân phận của chúng ta, về phần thủ dụ? Thật có lỗi chúng ta tới Ngoại Bích bắt người, cho tới bây giờ chỉ dùng khẩu dụ, không có thủ dụ.

Sắc mặt Đỗ Địch An trầm xuống, ánh mắt đột nhiên chớp động một cái, hắn chuẩn bị tiếp nhận huân chương của Francis, cẩn thận mà nhìn lại, trước sau tất cả đều nhìn qua một lần.

Đám người Francis nhìn thấy động tác của Đỗ Địch An liền sững sờ một chút, không khỏi nở nụ cười. Francis cười nói:

– Không cần nhìn đâu, tuyệt đối là thật, thật hơn so với Hoàng Kim!

Đỗ Địch An xem trong chốc lát thì trả lại cho hắn, trong đầu cũng đã nhớ kỹ tất cả hình dáng chi tiết của huân chương này.