← Quay lại trang sách

Chương 488 Phản Bội

Đỗ tiên sinh, đêm khuya lúc trước ngươi đi đâu?

Francis rất hứng thú nhìn Đỗ Địch An

Đỗ Địch An hờ hững nói:

- Cái này cũng cần báo cáo với ngươi sao?

Francis mỉm cười, nói:

- Ta chỉ là hiếu kỳ, Đỗ tiên sinh làm như thế nào để nhập cư trái phép vào nội bích?

Đột nhiên Đỗ Địch An cả kinh.

Nhập cư trái phép vào nội bích?

Hắn đột nhiên quay người, nhìn về phía bọn người Kacheek, đã thấy ngón tay Kacheek vụng trộm chỉ về một chỗ bên cạnh, đúng là Kuren đang ngồi một mình một chỗ trên cát.

Đỗ Địch An ngơ ngẩn.

Kuren thấy Đỗ Địch An nhìn lại, sắc mặt có chút tái nhợt, cúi đầu nói:

- Địch An, thực xin lỗi, ta, ta cũng là bị bắt buộc...

Đỗ Địch An cảm giác huyết dịch toàn thân đều run run, lúc trước Sam rời đi đã hắn có chút thất vọng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Kuren là hắn một tay mang ra từ khu dân nghèo, vậy mà cũng sẽ phản bội, hơn nữa còn là thời khắc mấu chốt như vậy!

Francis nhìn qua bả vai Đỗ Địch An run nhè nhẹ, nhìn sang nắm đấm trong ống tay áo của hắn, mỉm cười nói:

- Đỗ tiên sinh, nói thật ra chúng ta cũng hoảng sợ, chuyệnnhập cư trái phép đi nội bích như vậy, chúng ta cũng không dám nghĩ tới, ta thật hiếu kỳ, đến cùng ngươi dùng cách nào để nhập cư trái phép.

Đỗ Địch An dường như không nghe được lời hắn nói, chỉ là gắt gao nhìn vào Kuren, gằn từng chữ:

- Vì cái gì?

Thân thể Kuren run lên nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt, nói:

- Địch, Địch An, ngươi đừng kích động, ta thật không phải là cố ý, nếu, nếu như ta không nói, bọn hắn sẽ giết ta, ngươi, ngươi cũng thấy đấy, bọn hắn đối với những bình dân như chúng ta này căn bản là không thèm để ý, ta không muốn chết, thực xin lỗi, ta thật sự không muốn chết, chết thì cái gì cũng mất, ta, ta thực xin lỗi ngươi...

Chưa bao giờ Đỗ Địch An cảm giác được phẫn nộ cùng thất vọng như thế, tựa như lúc trước trong tù bị ánh mắt cô gái kia đâm thủng thân thể. Hắn vốn tưởng rằng khi trải qua sự tình kia thì chính mình sẽ không bao giờ đau lòng nữa, nhưng hắn không nghĩ tới, một ngày kia lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa là ngã quỵ bởi một người ở bên cạnh mà mình tin tưởng không phòng vệ!

Hai tay của hắn không khống chế nổi khẽ run rẩy, chăm chú cắn răng, nói:

- Kuren, ai cũng có thể bán đứng ta, nhưng mà ngươi không thể, có biết không, ngươi không thể bán đứng ta!!

Kuren nhìn qua ánh mắt bi thống của Đỗ Địch An, trong lòng chấn động, hắn nghiêng đầu đi, cắn răng nói:

- Ta cũng không muốn, ta biết rõ, ngươi mang ta từ khu dân nghèo ra ngoài, để cho ta có những ngày tháng tốt lành, để cho ta cảm nhận được cảm giác được người tôn kính, để cho ta có sinh hoạt thoải mái thế nhưng mà, thế nhưng mà ta thật sự không muốn chết, ta còn trẻ như vậy, ta thà rằng tiếp tục sống tạm ở cô nhi viện cũng không muốn chết sớm như vậy!

Đỗ Địch An cảm giác lòng mình đang run rẩy:

- Ngươi sợ chết như vậy sao? bọn hắn đều không nói, duy chỉ có ngươi nói, vì cái gì?

- Đúng vậy, ta chính là sợ chết như vậy.

Kuren quay đầu nhìn Đỗ Địch An, nghiêm nghị nói:

- Ngươi không được nhìn ta như vậy, thật giống như rất thất vọng đối với ta. Ha ha, ngươi đúng là mang ta ra khỏi xóm nghèo, thế nhưng mà trong mắt ngươi, lúc đó ta chẳng phải là công cụ cho ngươi lợi dụng sao, ngươi chỉ là lợi dụng ta mà thôi, lợi dụng ta làm việc giúp ngươi, lợi dụng ta làm yểm hộ cho ngươi, lòng nghi ngờ của ngươi lớn, người khác ngươi không dám dùng, cho nên chỉ có thể dùng ta.

Đỗ Địch An nhìn hắn thật sâu:

- Ngươi có biết, vì sao ta dùng ngươi không?

Kuren khẽ giật mình.

Vì cái gì? Đương nhiên là vì tín nhiệm.

Trầm mặc một lát, Kuren chậm rãi nói:

- Ngươi tín nhiệm ta cũng chỉ vì hiểu rõ ta mà thôi. Ngươi biết ta rời khỏi ngươi căn bản không sống nổi, cho nên ngươi có thể tín nhiệm ta, ha ha a... Trong mắt ngươi, ta chỉ là một người tàn phế vô dụng, nếu rời khỏi ngươi, tại khu buôn bán căn bản không sống nổi, cho nên ngươi có thể không hề băn khoăn mà tín nhiệm ta! Ngươi nếu như thật sự tcoi ta là đồng bạn của ngươi, Kuren ta sẽ trung thành với ngươi, ta tuy sợ chết, nhưng ít ra nguyện ý hi sinh vì bằng hữu, thế nhưng mà, ngươi không phải bằng hữu của ta, ngươi là chủ nhân của ta a!

- Đừng quên, ta gọi ngươi là 'Thiếu gia' a, ta chỉ là một thuộc hạ tôi tớ của ngươi mà thôi, ha ha, ngươi nhận lấy ta cùng Bahrton giao cho forint lão đầu dạy bảo, đơn giản liền là để cho sau này chúng ta có thể giúp việc ngươi, ngươi dám nói đây không phải lợi dụng?

- Ngươi lấy được nhiều Ma Ngân như vậy, Ma Ngân hi hữu cho người khác coi như xong, Ma Ngân hiếm thấy cũng chưa cho ta được một cái! Dùng năng lực của ngươi, muốn lấy được Ma Ngân hi hữu, còn không phải là một lời nói sao?

- Ngươi căn bản không có ý định thật sự tài bồi ta, ngươi mang đến ba người này không phải nói là bạn chí thân của ngươi sao, cũng không phải có một người đi rồi sao. Tâm ngươi đen như vậy, ác độc như vậy, âm hiểm hèn hạ như vậy ta đều nhìn thấy. Ngươi đã không phải là Đỗ Địch An ở cô nhi viện mà ta biết nữa rồi, ngươi là một người xấu hơn tất cả người xấu mà ta từng thấy! Ngươi là một tên Ma Quỷ!!

- Đợi ngươi có tâm phúc chính thức, sớm muộn cũng sẽ vứt bỏ ta tựa như đối đãi với cha mẹ ngươi vậy, tùy ý mà an trí ở một địa phương nào đó, cho ít tiền liền xong việc, thậm chí ta còn không xác định được ngươi có thể đối đãi như vậy với ta hay không, có lẽ còn kém hơn!

Đỗ Địch An nghe hắn nói, tâm càng ngày càng lạnh, đột nhiên hắn cảm giác toàn bộ thế giới trêu đùa với hắn, hắn hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, thất vọng cùng thống khổ trên mặt đã khôi phục, không có nửa điểm biểu lộ, nói:

- Nói xong chưa?

Kuren hơi cắn răng, nói:

- Nói xong rồi, ta biết rõ ta thực sự phải xin lỗi ngươi, chờ ta đi nội bích khu sẽ tế bái ngươi.

- Đi nội bích khu?

Khóe miệng Đỗ Địch An hơi cong lên, đột nhiên mất hứng, im lặng một lát rồi nói:

-Ta không cho ngươi hi hữu Ma Ngân là vì không muốn cho ngươi cuốn vào tròng lúc này, trực giác của ta nói cho ta biết Ma Ngân không phải đồ tốt, không cần phải cho ngươi, ta cũng sẽ không cần ngươi tham chiến, ngươi cần Ma Ngân vô dụng.

Kuren giật mình, sắc mặt âm trầm xuống nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng...

- Ngươi không cần phải tin.

Đỗ Địch An hờ hững nói:

- Ta chỉ là nói ra ý nghĩ của ta, ngươi tin hay không đều không quan hệ với ta rồi, về phần ngươi cảm thấy ta đối đãi như vậy với cha mẹ nuôi cũng là có nguyên nhân, bọn hắn nhận nuôi hài tử mới, gia đình rất hạnh phúc, lý tưởng của dưỡng phụ của ta chính là sinh hoạt ở khu buôn bán thì ta giúp hắn hoàn thành.

- Dưỡng mẫu của ta Julla, nàng là người tốt cho nên ta không muốn làm cho nàng cuốn vào cuộc sống của ta, sẽ bị ảnh hưởng, tựa như các ngươi như bây giờ, bị người cưỡng ép, vô lực phản kháng, tùy thời sẽ chết.

- Ngươi nói ta ác độc, hèn hạ... Đúng vậy, ta đối với cừu nhân của ta đều là như thế, bọn người lúc trước để cho ta hàm oan vào tù, ta sẽ trả lại gấp trăm lần cho bọn hắn, nhưng là...

- Ta đối đãi với các ngươi, chưa từng hèn hạ ác độc phải không?

- Ta đã từng lợi dụng tánh mạng của ngươi thay ta làm việc chưa?

Kuren giật mình tại chỗ.

Kacheek cùng Nicotine ngồi trên sa lon hơi im lặng.

Gabriel nhìn Francis cùng mấy vị Thánh đồ vây quanh Đỗ Địch An, miệng hơi mấp máy, trong mắt có chút thương cảm.

Đỗ Địch An xoay người lại, nhìn Francis nói:

- Khi nào chúng ta đi?

Francis đánh giá hắn, cười nói:

- Không cần vội vã như vậy, coi như ngươi không nói, ta cũng có thể đoán ra một hai, có thể dùng nơi của khu nghiên cứu ma vật để nhập cư trái phép vào nội bích, năng lực củangươi đúng là còn lớn hơn so với tưởng tượng của ta.

Đỗ Địch An hờ hững nói:

- Ta không muốn dong dài với ngươi.

Francis đứng thẳng lên, nói:

- Vậy được, ngươi thu thập đồ đạc đi, cầm theo vật dụng trân quý cùng đồ vật sinh hoạt hàng ngày của ngươi, lần này đi nội bích khu có thể sẽ ở lại tu đạo viện một đoạn thời gian để diện bích suy nghĩ.