Chương 489 Không Xứng
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, biết rõ hắn nói như vậy hơn phân nửa là đã kiểm tra qua tòa thành rồi, hiện tại muốn để chính mình chủ động mang một ít đồ vật riêng tư đi, đến lúc đó đoán chừng sẽ bị bọn chúng lấy đi.
- Được.
Đỗ Địch An đáp ứng, quay người lên lầu.
Bên cạnh mấy vị Thánh đồ cũng không đi theo, tùy ý để một mình Đỗ Địch An lên lầu.
Đỗ Địch An không tìm siêu cấp chip bên trong hốc tối, chỉ lấy một ít y phục của mình từ bên trong tủ quần áo cùng với bàn chải đánh răng chính mình chế tạo để vào trong balo đi xuống lầu.
Francis thấy hắn xuống lầu liền nháy mắt ra hiệu cho hai bên.
Hai gã Thánh đồ lập tức từ bậc thang sụp đổ nhảy lên tầng, dựa theo mùi Đỗ Địch An để lại để truy tìm, một lát sau bọn hắn trở về lầu một nhìn Francis khẽ lắc đầu.
Francis nhìn Đỗ Địch An một chút, cười nói:
- Đỗ tiên sinh thật sự là thanh liêm.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Ta chỉ có một yêu cầu, không nên thương tổn những người khác, bọn hắn cũng chỉ là người hầu của ta, các ngươi muốn hoài nghi ta cấu kết Hắc Ám giáo đình cũng tốt, hoài nghi ta là tội phạm giết người cũng được, đều không có vấn đề gì. Hi vọng tu đạo viện các ngươi có thể giống như Quang Minh giáo đình, ít nhất có thể làm tốt công phu mặt ngoài.
Francis khẽ cười nói:
- Đừng nói như vậy, tựa như chúng ta rất không biết lí lẽ.
Đỗ Địch An chẳng muốn nói tiếp.
- Đi thôi.
Francis quay người vung tay lên.
Hai gã Thánh đồ nhanh rời khỏi đại sảnh, sáu con Hùng Sư toàn thân lông tuyết trắng từ bờ sông sau lâu đài chạy ra, cao gần 2m, hình thể hùng tráng, có hai cái răng nanh dài như kiếm khiến cho ngựa trong trang viên hí lên không ngừng.
- Xin mời.
Francis mỉm cười nói.
Bốn gã Thánh đồ bên cạnh mỗi người nhảy lên một đầu tuyết Sư, Đỗ Địch An cũng đi về phía một đầu.
Những tuyết Sư này nhìn thấy Đỗ Địch An tới gần liền gầm nhẹ một tiếng, mở ra miệng lớn như chậu máu, răng nanh thò ra, nếu hướng phía trước một chút là có thể trực tiếp nuốt Đỗ Địch An, nhưng nó chỉ gào thét đe dọa mà thôi.
Tâm tình Đỗ Địch An cực kém, nhìn thấy súc sinh này gào thét, hàn quang trong mắt lóe lên, cũng gầm nhẹ một tiếng.
Tuyết Sư nhìn thấy một điểm lục ý trong mắt Đỗ Địch An liền không dám gào thét nữa mà cúi đầu xuống.
Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng đè đầu của nó lại, xoay người nhảy lên trên lưng của nó ngồi xuống.
Vài tên Thánh đồ Bên cạnh thấy giật mình không thôi, tuyết Sư này là Quang Minh thú mà tu đạo viện bọn hắn chuyên môn tài bồi, trời sinh tính bướng bỉnh, mặc dù là Thánh đồ bọn hắn cũng phải trải qua mấy tháng thậm chí mấy năm sớm chiều ở chung mới có thể trở thành đồng bọn của chúng, kết khế ước, không nghĩ tới Đỗ Địch An chỉ gầm nhẹ một tiếng đã khiến chúng nó thuần phục.
Ánh mắt Francis lóe lên, đi đến trước mặt Đỗ Địch An đang ngồi trên lưng tuyết Sư, ngực lấy ra một viên dược hoàn từ trong lòng nói:
- Đây là giải dược ngăn chặn độc tố khuếch tán, tuy không thể giải độc nhưng có thể khiến ngươi có thể đi tới nội bích.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, dưới cái nhìn chăm chú của hắn nhét vào trong miệng, nhưng không nuốt vào mà là dấu ở kẽ răng. Dù sao nọc độc trên roi đã đông kết trên bả vai và mất đi hiệu quả, nếu như viên này cũng là độc dược, vậy thì không thể cứu được.
- Đại nhân, đại nhân!
Đúng lúc này, Kuren trong đại sảnh vội vàng chạy ra.
Francis quay đầu, nói:
- Như thế nào, còn có tin tức gì chưa nói?
Kuren liền nói:
- Đại nhân, không phải ngài đáp ứng ta, về sau sẽ mang ta tới nội bích khu sao? Nếu ta lưu lại, bọn hắn nhất định sẽ giết chết ta!
Francis thấy hắn không có tin tức gì để nói, lắc đầu cười cười, xoay người nhảy lên trên lưng tuyết Sư, từ trên cao nhìn xuống nói:
- Thật có lỗi, không phải là người nào cũng có thể vào nội bích, nhất là người tàn tật như ngươi.
Kuren ngơ ngẩn, sau một khắc tức giận đến thân thể đều run rẩy, mặt đỏ lên, nói:
- Ngươi, ngươi nói chuyện không giữ lời, ngươi, ngươi không phải là tu đạo viện sao, các ngươi không phải người Quang Minh giáo đình sao, sao có thể nói không giữ lời như vậy!
Francis cười cười:
- Ngươi quá trẻ tuổi.
- Ngươi!
Kuren phẫn nộ đến hai mắt đỏ bừng, toàn thân phát run, hắn nắm chặc nắm đấm, cắn chặt hàm răng tràn đầy phẫn nộ. Đột nhiên trong hắn nghĩ đến cái gì, giống như là bắt lấy một ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, ánh mắt lộ ra hào quang, dồn dập nói:
- Đại nhân, nếu ngài làm như vậy khó tránh khỏi sẽ tổn hại đến thanh danh Quang Minh giáo đình cùng tu đạo viện các ngươi, mặc dù cuối cùng ta sẽ bị diệt khẩu, thế nhưng mà tại đây còn có người khác, bọn hắn cũng sẽ đem tin tức này lan truyền ra ngoài.
Nghe hắn nói như thế, Kacheek, Nicotine biến sắc chạy ra từ trong đại sảnh, kinh sợ nhìn hắn, xiết chặt nắm đấm.
Đỗ Địch An đang ngồi trên lưng tuyết sư, trong mắt hờ hững vô tình đột nhiên bắn ra một đạo hàn quang.
Francis cố ý lệch nghiêng đầu giống như đang suy nghĩ, nói:
- Như thế cũng có lý.
Hắn quay đầu nhìn về phía Đỗ Địch An:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Ánh mắt Đỗ Địch An chậm rãi rời khỏi thân thể Kuren, quay đầu nhìn qua Francis, dừng trên đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói:
- Ta khuyên ngươi không nên làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Francis nhắm đôi mắt lại, đột nhiên cười cười, nói:
- Ta cũng hiểu được, chúng ta là Thánh đồ, không phải Ma đồ, nếu không phải cần thiết, chúng ta cũng không muốn giết người, huống hồ bọn hắn tối đa chỉ là phạm tội bao che, sẽ có sở thẩm phán tới xử lý.
Kuren đã bất cứ giá nào rồi, vội vàng nói:
- Đại nhân, ngươi hãy mang theo ta đi, nếu thật sự cảm thấy ta vướng víu, chờ đến nội bích, tùy tiện vứt ta vào một trấn nhỏ cũng tốt, ta van xin ngài!
- Thị trấn nhỏ?
Francis cười xùy một tiếng, vuốt ve lông tọa kỵ tuyết Sư, nói:
- Chuyện này ngươi phải hỏi bảo bối của ta có nguyện ý cho ngươi ngồi lên hay không.
Kuren ngơ ngẩn.
Sắc mặt hắn trở nên khó coi, nhưng vẫn cười trừ, nhìn vào đầu tuyết Sư bề ngoài cực kì hung ác, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Có thể, có thể cho ta ngồi lên trên lưng của ngài được không?
Rống!
Đầu tuyết sư dưới chân Francis đang ngồi nghe được thanh âm này, xông tới gầm nhẹ một tiếng.
Trái tim Kuren phanh phanh đập mạnh, sợ tới mức lùi về sau hai bước, sắc mặt hắn trắng bệch, khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn qua Francis Sư trên lưng tuyết, run giọng nói:
- Đại, đại nhân, nó, nó đồng ý không?
Francis ha ha cười nói:
- Ngươi thử nói xem?
Tráng hán dáng người khôi kỳ bên kia cười to nói:
- Nó đây là muốn ngươi xéo đi, đây chính là Quang Minh thú, ngươi cũng xứng để ngồi?