← Quay lại trang sách

Chương 490 Cảm Ngộ

Hắn nói xong lập tức đưa tới một mảng tiếng cười.

Sắc mặt Kuren trắng bệch vội vàng cầu khẩn:

- Đại nhân, van cầu ngài, nếu không ta cưỡi ngựa đi cùng ngài cũng được, ngài đã đáp ứng ta, ngài phải giữ lời nói a, tin tức không tốt như vậy truyền đi sẽ ảnh hưởng đối với các ngươi...

- Ta sẽ để ý sao?

Francis cười cười:

- Huống hồ, ngựa làm sao có thể theo kịp những bảo bối này của chúng ta?

- Thế nhưng mà...

Kuren vừa muốn tiếp tục cầu khẩn, Francis rung dây cương trong tay, tuyết Sư hình thể cao lớn thở hổn hển một tiếng, loạng choạng đầu quay người đi, cái đuôi quét trước mặt Kuren khiến hắn sợ tới mức tái mặt.

Chờ bọn người Francis đi được bảy tám mét, Kuren mới kịp phản ứng, vội vàng ngăn cản:

- Đại nhân, đại nhân, ta van xin ngài...

Hắn đuổi theo được hơn 20m, bọn người Francis ngồi trên lưng tuyết Sư đã chạy ra ngoài trăm mét, từng bước biến mấttrong bóng đêm.

...

...

Vèo! Vèo!

Sáu đầu tuyết Sư rời khỏi sông Teza, chạy nhanh như chớp dọc theo khu phố quý tộc, đi đường vòng đến vùng buôn bán ngoại thành, như vậy có thể tránh được kỵ sĩ tuần tra ban đêm khiến trì hoãn thời gian. Sau khi đi vào vùng ngoại thành, Francis dẫn đường phía trước, bốn người còn lại 2 trái 2 phải kẹp Đỗ Địch An ở giữa.

Tuyết Sư tuy có thể hình cường tráng nhưng tốc độ lại nhanh nhẹn vô cùng, bất luận địa hình gì đều như giẫm trên đất bằng, ngẫu nhiên gặp số gò núi dựng đứng hay đầm lầy cũng có thể tùy tiện ngảy qua, trừ phi gặp phải địa hình cực hiểm ác, nếu không có thể bảo trì tốc độ thẳng tiến như vậy nên tốc độ hành quân là cực kì nhanh.

Mọi người đi một đường không hề nói chuyện.

Chừng một giờ, Đỗ Địch An cùng đám người Francis đi tới tường nội bích. Francis dẫn đường chạy song song với bức tường, một lát sau đi vào một chỗ cửa lớn, ở đây cũng có một Thánh đồ cưỡi tuyết Sư đang chờ đợi, trong tay băng bó băng gạc, đúng là thanh niên Thánh đồ tóc vàng Đỗ Địch An chứng kiến ban ngày kia.

Thanh niên tóc vàng này nhìn thấy Đỗ Địch An, sắc mặt trầm xuống, vô ý thức che lại cái tay đang bị băng bó, không muốn để người này nhìn thấy tình huống bị thương này.

- Mở cửa.

Francis thấp giọng nói.

Thanh niên tóc vàng khẽ gật đầu, vung nắm đấm nện lên cửa lớn khiến nó phát ra một loạt thanh âm không giống nhau, một lát sau đại môn chậm rãi mở ra.

Sau đại môn là hai vị ăn mặc chiến giáp theo quy định, trên người tản ra một cỗ nhiệt lượng kinh người không kém bất kì Thánh đồ nào ở đây, Đỗ Địch An nhìn thấy lần đầu tiên đãn hận ra, hai người này ăn mặc giống hệt những hộ vệ trên tường thành kia, chứng tỏ là người cùng một thế lực.

Francis vào trước, chờ sau khi đoàn người đi vào, hai gã thanh niên mặc chiến giáp liền đóng đại môn lại, sau đó vặn vẹo thạch phiệt bên cạnh, đằng sau cửa gỗ có hai cánh cửa đá chậm rãi nhô ra che chắn con đường.

- Đa tạ hai vị rồi.

Francis cảm tạ một tiếng, sau đó vỗ nhẹ tuyết Sư nói:

- Đi thôi!

Mọi người duy trì trận hình lúc trước theo sát phía sau Francis.

Thanh niên tóc vàng cánh tay bị thương đi theo sau cùng, che chắn lấy khe hở duy nhất của Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhìn thấy mấy người đều dùng tư thế đề phòng, trên mặt hắn bình tĩnh, hắn nguyện ý đi theo và không có ý định đào tẩu, hắn tự tin chính mình không phạm sai lầm gì lớn, cũng không chọc đại nhân vật nào, nội bích không cần phải đưa mình vào chỗ chết, chỉ cần có một đường sinh cơ liền có cơ hội lật bàn! Dù sao kỵ sĩ Điện Đường cũng đã đáp ứng bảo hộ hắn bình an.

Nếu như hiện tại nửa đường đào tẩu, ngược lại sẽ chứng thực tội danh của mình, đến lúc đó sẽ đối mặt với sự truy bắt mạnh mẽ hơn, trừ phi mình từ nay về sau mai danh ẩn tích, thủy chung tiềm phục chỗ tối Ngoại Bích, nếu không sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Nếu như tiềm phục tại chỗ tối sẽ phát triển quá mức chậm chạp, một khi bị người bán đứng sẽ vạn kiếp bất phục. Mà trải qua sự tình Kuren phản bội hôm nay, hắn cũng ý thức được người duy nhất mà mình có thể tín nhiệm chỉ có thể là mình! Ngoài ra tín nhiêm người khác còn không bằng đưa ra uy hiếp và lợi ích! Chỉ là, mặc dù lợi ích cùng uy hiếp vì không có nhân tố tình cảm ảnh hưởng cho nên bền chắc, nhưng một khi người khác đưa ra lợi ích cùng uy hiếp lớn hơn, khả năng làm phản lại rất cao!

Mặc dù tình cảm không ổn định nhưng cũng rất khó phá vỡ.

Nghĩ đến những thứ này, Đỗ Địch An suy nghĩ có chút bay bổng, đột nhiên hắn cảm giác mình rất đơn bạc, so sánh cùng những đại quý tộc, đại quân phiệt, kẻ thống trị này, hắn cần phải học tập rất nhiều. Đây không chỉ đơn thuần là tri thức hay Thần Thuật, lực lượng, cùng vũ lực bản thân, mà là cách làm người!

Mặc dù Thú Liệp giả mạnh, nhưng vẫn bị những quý tộc tay trói gà không chặt này sai bảo.

Bản thân dũng mãnh, cuối cùng cũng là chỉ là chiến đấu hăng hái một mình, chỉ có thể làm Tướng Quân.

- Ở thế giới rừng nhiệt đới, mạnh được yếu thua, muốn trở thành Thú trung chi vương nhất định phải hung mãnh hơn so với những dã thú khác, phát huy đặc tính của 'Thú' đến mức tận cùng! Nhưng ở đây cuối cùng là xã hội loài người, lực lượng bản thân chỉ có thể bảo đảm an toàn bản thân, cổ nhân nói sáng lập giang sơn dễ dàng, giữ được mới là khó khăn! Sáng lập giang sơn là dựa vào vũ lực, nhưng chỉ là khẩu phục tâm không phục, chỉ dựa vào tài năng khua môi múa mép đã có thể nuốt xuống một nửa giang sơn.

- Nhưng duy trì giang sơn sau đó, chỉ dựa vào vũ lực là không thể nào. Miệng lưỡi thiên hạ giống như dòng sông, nước chảy đá mòn, thời gian lâu tất nhiên sẽ nhận lấy phản loạn, vũ lực chỉ là chấn nhiếp, chỉ có mồm mép mới có thể để cho người khác tâm phục khẩu phục!

- Muốn trở thành trung nhân, trở thành kẻ thống trị, nhất định phải hiểu rõ rất đầy đủ chữ 'Nhân', hiểu hơn tất cả những người khác!

- Miệng thiện tâm ác…

"Hôm nay Kuren phản bội vì cho rằng ta hèn hạ, tà ác... tất cả mưu kế của ta đều bị hắn nói ra ngoài, lại không để ý đến kế sách độc ác mà người khác đối với ta, cho nên hắn e ngại ta, cho rằng về sau ta cũng có thể đối đãi hắn như vậy, đây là thất bại của ta! Cũng là bài học cho ta, khá tốt là bài học này còn không có giá quá đắt."

Đỗ Địch An một bên ngồi trên lưng tuyết sư chạy nhanh, một bên ngẫm lại chuyện xảy ra hôm nay, cảm ngộ trong lòng.

- Đỗ tiên sinh, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?

Lúc này, Francis phía trước đột nhiên xoay đầu lại, nhìn Đỗ Địch An cực kì thâm ý cười nói.

Suy nghĩ Đỗ Địch An lập tức bị cản trở, trong mắt khôi phục tiêu điểm, quay đầu nhìn bốn phía hoang dã, nói:

- Không có gì, chỉ là tại sau đã chạy lâu như vậy mà vẫn còn bên trong khu hoang dã.

Francis khẽ cười cười nói:

- Người Ngoại Bích các ngươi lần đầu tới đây đều hỏi như vậy, đáp án về sau ngươi sẽ biết, nếu như ngươi còn có về sau.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Ngươi kích ta chạy trốn sao, ta vốn vô tội, còn có thể sợ các ngươi hay sao?

- Có tội hay không có tội không dựa vào lời của ngươi.

Francis cười nói.

Đỗ Địch An nhíu mày một chút, tiếp tục im lặng.

Đội ngũ lại tiếp tục im ắng, qua khoảng 3 giờ, Francis nói ra:

- Chuẩn bị tới rồi, có đại gia hỏa trông coi, chờ giao người cho hắn là chúng ta đã có thể trở về nghỉ ngơi.

- Thật tốt quá, đáng thương mèo nhà của ta, buổi tối còn chưa cho nó ăn đã phải đi rồi, hiện tại có lẽ đói bụng lắm.

Một nữ tử Thánh đồ bên trái ưu thương nói.

Francis cười, nói:

- Đã tới cuối lộ trình rồi, các ngươi cũng nên xốc lại tinh thần.

Đỗ Địch An yên lặng không nói, ánh mắt nhìn về phía chân trời, mây mù có một vệt ngân sắc, sáng sớm buông xuống.