Chương 491 Tu Đạo Viện
Không lâu sau, Đỗ Địch An nhìn thấy một tòa cứ điểm cao chót vót ở cuối quan đạo này, cứ điểm cao khoảng hơn 50m, tường ngoài như lưng nhím đầy gai nhọn, có thạch gai còn dính vết máu khô treo xác khô của ma vật.
- Phạm vi cứ điểm này hình như rất dài.
Đỗ Địch An nói một câu.
Francis ha ha cười nói:
- Cũng không phải quá dài, cứ điểm này được bao quanh bởi toàn bộ khu vực trung tâm, là phòng tuyến đầu tiên bên ngoài, chiều dài thực tế không bằng một bên của nội bích chúng ta.
Đỗ Địch An cau mày nói:
- Cao thủ ở khu nội bích nhiều như mây, cường giả như ngươi đều nhiều như vậy thì còn cần cứ điểm này phòng tuyến làm gì, phòng những hoang dã này nổi lên dã thú sao?
Francus nhún vai nói:
- Sinh hoạt trong nội bích luôn có cảm giác an toàn hơn ngoại bích.
- Nhưng trong cự bích thì tầm mắt lại bị ngăn cản, sao có thể nhìn thấy phong cách rộng lớn bên ngoài?
Francis cười nói:
- Một mảnh hoang dã cỏ dại nơi này thì có gì đáng nói, không nhìn thấy cũng vậy.
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Ngươi nhìn thấy chính là hoang vu, còn ta nhìn thấy chính là tự do.
Francis nhún nhún vai cưỡi tuyết sư đi vào trước tường đá cứ điểm, binh sĩ đóng ở cửa ra vào nhìn thấy trang phục cùng tọa kỵ của hắn, từ xa liền kéo cửa lớn cung nghênh hai bên.
Một đoàn người đi vào tường đá của cứ điểm, đằng sau nơi này chính là một vùng ngoại thành, có vài quân doanh cùng thôn trang.
Đỗ Địch An nói:
- Không ngờ trong này cũng có thôn trang hoang vu như thế.
Francis mỉm cười nói:
- Đỗ tiên sinh, trong nội bích chúng ta không có khái niệm “thôn trang” này, người ở đây đều là vợ con của binh sĩ đóng ở cứ điểm, những binh sĩ này thường không cách nào về nhà nên thê nhi mới dời đến gần cứ điểm để sinh sống, vợ bọn hắn cũng có thể làm nông tại đây, chiếu ứng lẫn nhau.
Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, không nói gì thêm.
Mọi người chạy như bay dọc theo đại lộ, khẽ đảo mắt đã rời khỏi gần cứ điểm, vượt qua những dãy núi nhấp nhô ven đại lộ. Hơn nửa giờ, mọi người đã đi tới trước một đại sơn cao ngất, chỉ thấy trên sườn núi cùng bên cạnh chân núi có hình dáng thành trấn, có tiếng người náo nhiệt truyền đến.
- Nơi này chính là phân viện thánh bảo Paul của Tu đạo viện chúng ta, Đỗ tiên sinh, sắp đến rồi.
Francis ở phí trước cao giọng nói..
Đỗ Địch An yên lặng quan sát, một tòa thành trấn đứng trên ngọn núi, kiến trúc chằng chịt, phong cảnh tú lệ. Francis không mang theo Đõ Địch An vào thành trấn mà từ đường núi đằng sau đi đến đỉnh của tòa núi cao này, lúc đi qua một thạch trúc sơn môn (cổng núi xây bằng đá), có thể nhìn thấy hai gã thanh niên mặc áo giáp canh giữ ở cửa lâu.
Hai người này nhìn thấy bọn Francis liền cung kính hành lễ:
- Tham kiếm Thánh đồ đại nhân.
Francis khẽ gật đầu, đi vào sơn môn và tiếp tục đi lên, một lát sau đã mang theo Đỗ Địch An đi vào một quảng trường rộng lớn trên dỉnh núi, hắn ở chỗ bậc thang liền xoay người nhảy xuống tuyết sư rồi đi bộ vào quảng trường.
Năm vị Thánh tổ khác cũng như thế, Đỗ Địch An thấy vậy cũng nhảy khỏi tuyết sư và đi theo phía sau.
Cuối của quảng trường là một kiến trúc chùa chiền với khí thế to lớn, phong cách cùng loại với Tu đạo viện, khác lạ so với phong cách chùa chiền cổ xưa của Phật giáo, trước chùa là điêu khắc của hai thiên sứ.
- Đây là đại Tu viện của chúng ta, trên sườn núi còn có một tu viện nhỏ cùng tu viện dự bị.
Francis cười mỉm giới thiệu với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An ngạc nhiên, cơ cấu nguồn gốc của “Tu đạo viện” từ Cơ đốc giáo, đại khái cũng chia thành tu viện nhỏ và tu viện dự bị cùng đại Tu viện, không ngờ nơi đây cũng tiếp tục sử dụng thiết lập như vậy, chẳng lẽ nói Tu đạo viện này là truyền thừa từ trước đây sao? Nếu không thì vì sao tên lớn nhỏ đều giống như đúc với trước đây?
Lúc Francis đi vào trên bậc thang, tảng ánh sáng chiếu đến cửa đại điện, có thể thấy được lúc kiến tạo đại Tu viện đã nghiên cứu rất kỹ.
- Đi theo ta.
Francis dẫn Đỗ Địch An đi vào cửa hông, ánh sáng bên trong lờ mờ, trên tường là đèn áp tường, bên cạnh cửa là một con đường dài khoảng 10m, có vài đường rẽ. Francis chọn đi vào một ngõ rẽ, hai bên mật đạo cũng giống như hành lang, sau khi đi khoảng mấy phút lại gặp phải vài ngõ rẽ, hắn tiếp tục chọn một đường mà đ.
Không lâu sau, trước mật đạo hành lang xuất hiện một đường thang lầu đi xuống hình xoắn ốc, dưới bậc thang vẫn là mê cung giống như mật đạo.
- Nội bộ của đại Tu viện các ngươi chính là như thế này sao?
Đỗ Địch An hỏi, hắn không trực tiếp hỏi đây là đâu để tránh người sau không muốn trả lời nên mới hỏi khéo.
Francis cười nhạt một tiếng, nói:
- Bên trong đại Tu viện bao gồm cả vũ trụ thiên địa, ngươi há có thể tưởng tượng ra? Chỉ là dùng thân phận này của ngươi, nếu tiến vào chủ điện của đại Tu viện thì chính là khinh nhờn với thần linh, bây giờ ta muốn dẫn ngươi đến chỗ thẩm vấn, chỗ thẩm vấn này còn có một tên khác, là “Tu La địa ngục”, đến lúc đó ngươi tự thưởng thức đi!
Đỗ địch An nhướng mày.
Tiếp tục đi xuống từ mật đạo, xuống khoảng bảy tám cái thang lầu xoắn ốc, Đỗ Địch An cảm thấy đã đến khoảng hơn 100m dưới quảng trường, tiếp tục đi xuống không lâu, hắn đột nhiên nghe được tiếng người truyền đến trước mật đạo, thanh âm càng rõ ràng, chính là từng tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Từ chỗ đường rẽ đi vào một mật đạo cuối cùng, tiếng kêu thảm thiết rõ ràng truyền từ bên ngoài đến.
Francis tách động cơ quan, xiềng xích kéo cửa sắt lên, trên trong là một vị trí giống như ngục giam hình thất, nhưng lại lớn hơn nhiều so với ngục giam bình thường, trên tường treo đầy các loại hình cụ, lươi câu, thiết xoát, roi da….. ngoài ra còn có một ít tóc cùng da người, ở chỗ bên cạnh quầy hàng bày ra bảy tám lọ thủy tinh, bên trong ngâm đầu, lưỡi, tim và những bộ phận khác của con người.
Cho dù là ai đi vào một chỗ như vậy cũng đều sợ tới mức chân nhũn ra, riêng bài trí chung quanh cùng trên tường đều loang lỗ vết máu cũng khiến người khát liên tưởng đến nơi đây từng phát sinh bao nhiêu hành hạ.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Francis quay đầu lại nhìn Đỗ Địch An, thấy biểu hiện của hắn bình tĩnh, khẽ cười nói:
- Đỗ tiên sinh xem ra cũng là người gặp qua sóng to gió lớn.
Đỗ Địch An hờ hững nói:
- Không có chứng cớ xác thực, khuyên các ngươi đừng tra tấn với ta.
- Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ nơi này.
Francis cười nói.
Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn hắn một cái nói:
- Ta chỉ là không muốn bị những kẻ ngu ngốc chạm vào.
Francis khẽ cười một tiếng, nhún vai:
- Hi vọng ngươi có thể bảo trì thái độ như vậy, cũng thuận tiện nói rằng, người thẩm vấn ngươi không phải là ta mà là Hình bộ trưởng lão của Tu đạo viện ở núi Paul chúng ta.
Nói xong liền quay sang một tên cường tráng đang đánh đập phạm nhân nói:
- Kéo cửa xuống.
Tên cường tráng nên thân thể mập mạp, bụng phệ, phía trên cởi trần để lộ ra hai tay trắng bóng thịt mỡ, đeo một mặt nạ nhựa màu đen, giống như đồ tể mổ heo trong chợ bán thức ăn, tên này nghe vậy mới quay người gỡ chuỗi chìa khóa bên cạnh xuống mở một cánh cửa ra, trên cánh cửa sắt này dính vết máu cùng tro bụi, vô cùng bẩn, khó trách Francis lại để hắn mở cửa.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua phạm nhân bị treo ngược, tóc tai bù xù, trên người vó vết phỏng, vết roi, ngón tay và ngón chân chỉ còn một nửa, rõ ràng là bị tra tấn một cách vô đạo.
Cửa mở ra, bên trong là một lối đi.
Francis dắt Đỗ Địch An đi vào bên trong, không lâu sau liền đi vào mấy đường rẽ, một lối đi trong đó có rộng hơn rất nhiều những con đường khác, đèn dầu trên tường cũng mới hơn, sàn nhà gỗ được phủ trên đất ẩn ướt, bên trên còn có một tầng thảm.
Trong thông đạo lại là mọt cửa gỗ, tinh dầu màu đỏ làm lộ ra vài khí rét lạnh.
Francis gõ gõ cửa nói:
- Francis cầu kiến.
Một lát sau, trong phòng truyền đến một đạo âm thanh già nua:
- Vào đi.
Francis đẩy cửa vào, nhìn thấy quang cảnh bên trong, vừa muốn hoàn toàn mở cửa liền lập tức giữ chặt, quay người nói với năm vị Thánh đồ phía sau:
- Các ngươi về trước đi, ở bên ngoài chờ ta.
Năm người đằng sau liền giật mình, nhưng không nghi ngờ gì đối với mệnh lệnh của hắn, gật đầu lui ra.
Thị giác của Đỗ Địch An đã sớm nhìn thấy trong phòng có hai đạo nhiệt lượng hình người, giờ phút này dán cùng một chỗ, trong đầu hắn lập tức hiện ra hình ảnh, chỉ là hình ảnh này cũng không đáng xem, nhưng nhìn thấy cách làm của Francis khiến hắn hơi kinh ngạc mà nhìn thoáng qua bóng lưng của Thánh đồ đội trưởng này, sau đó đi theo vào.
- Trưởng lão.
Francis đi vào phòng, cung kính cúi đầu nói.
Đỗ Địch An sau khi vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, trên đất phủ thảm mềm mại, gian phòng cực kỳ rộng rãi, bên trong lại có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, chính giữa của hỗn hợp những tác phẩm này có đặt một ít khung xương khô lâu trắng, giờ phút này trên giường lớn trong phòng, một lão giả qua tuổi thất tuần khẽ tựa đầu bên cạnh giường, trong ngực ôm một thân ảnh thướt tha nóng bỏng khiến người khác phun máu mũi.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa.
Đây là Hình bộ trưởng lão của Tu đạo viện?
- Đây là tiểu thiên tài Đỗ Địch An?
Lão giả trên giường vươn tay, tiếp nhận mắt kính mà nữ nhân trong lồng ngực hắn đưa, nhìn sang Đỗ Địch An.
Francis cúi đầu cung kính, nhìn mũi chân mình, ngữ khí kính sợ đáp:
- Đúng vậy.
Đỗ Địch An cũng đang đánh giá lại lão giả này, ánh mắt hai người chạm đến cùng một chỗ, lập tức cảm giác được cỗ uy nghiêm tước mặt đè xuống, tuy người sau như một sắc đồ rượu thịt mà nằm trên giường cùng nhuyễn ngọc bên cạnh, nhưng trong đôi mắt lại cực kỳ thâm thúy như một vùng đen kịt không thấy đáy, như một cự nhân nhìn mình, có thể hiểu rõ những bí mật trong nội tâm của chính mình.
Trong lòng Đỗ Địch An thất kinh, tóc gáy khẽ dựng lên, thị giác của hắn có thể nhìn thấy nhiệt lượng trên người lão giả này không giống người bình thường, nhưng nữ tử hắn ôm trong lồng ngực lại như một hỏa cầu tản ra nhiệt lượng còn khủng bố hơn so với Francis trước mặt mình.
Một nữ nhân chiến thực khủng bố như vậy, giờ phút này lại như Hồng Ma Phường ca kỹ, không chút nào bận tâm hắn và Francis ở đây, hết sức chuyên chú đùa giỡn râu ria trên cằm lão giả này, như thể là điều thú vị nhất trên thế giới.