← Quay lại trang sách

Chương 495 Hắc Ám Lạc Ấn

Francis nhún vai, nói:

– Có thể cho là như vậy đi, nhưng ngươi cũng không có quyền đánh ta, Thánh đồ chúng ta là một hệ thống khác, chỉ phục tùng điều phái của trưởng lão cùng với mệnh lệnh của Thánh Sư chúng ta, mặc dù ngươi là chấp sự của tu đạo viện chúng ta, nhưng chấp sự vẫn lệ thuộc vào bộ giám sát của tu đạo viện, thân phận và nhiệm vụ của ngươi đều không thể ra ngoài ánh sáng, hơn nữa cũng không có thực quyền.

– Muốn đánh ta còn phải chờ ngươi bò lên vị trí trưởng lão, hoặc là xin trưởng lão trao quyền thì ngươi mới có thể đụng đến ta được.

Đỗ Địch An ngạc nhiên nói:

– Sự phong toả tin tức của các ngươi thật sự chỉ có thể làm được như vậy? Nếu như có đội trưởng Thánh đồ khác bại lộ thân phận của ta, đối với những Thánh đồ trung thành và tận tâm với tu đạo viện các ngươi này mà nói sẽ là đả kích rất lớn không phải sao?

Francis cười nói:

– Đả kích hay không ta không biết, nhưng ta biết rõ, một khi có người phát hiện thân phận, ngươi khẳng định rất nguy hiểm.

Đỗ Địch An hơi nhắm mắt, cũng nhún vai nói:

– Thật sao, ý của ngươi là ta còn phải xin ngươi thay ta giữ bí mật? Ta vẫn còn chưa tin lắm, ngươi bại lộ thân phận của ta sẽ không bị chất vấn sao.

Francis ha ha cười nói:

– Được rồi, huề nhau.

Đỗ Địch An lúc này cũng không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi:

– Lúc ta đến Hắc Ám giáo đình Ngoại bích, sẽ có người tiếp ứng chứ?

– Chuyện này đương nhiên sẽ an bài thỏa đáng cho ngươi.

Francis chọn một lối rẽ, vừa đi vừa nói:

– Phía trước chính là phòng hình phạt, thủ tục đầu tiên của ngươi chính là lạc ấn, còn lại ta sẽ thay ngươi làm tốt.

– Lạc ấn?

Lông mày Đỗ Địch An khẽ nhúc nhích.

Lúc này, hai người tới một phòng hình phạt khá rộng rãi, trên tường có rất nhiều công cụ dùng hình cùng với vết máu bắn tung tóe ở trên tường.

– Bái kiến Thánh đồ đại nhân.

Hai thanh niên canh ngục trông coi cửa ra vào cung kính nói.

Francis khẽ gật đầu, lấy chìa khoá ở trên tường xuống, mở một cánh cửa đen kịt ở bên cạnh ra, bên trong ánh sáng âm u, hắn đẩy cửa ra nói với Đỗ Địch An:

– Mời.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua bên trong, lúc này mới đi vào.

– Nơi này là vị trí lạc ấn cho tội phạm, bất quá cho tội phạm lạc ấn chỉ là một yểm hộ, đồng thời cũng là cho người lạc ấn thân phận đặc biệt giống như ngươi vậy.

Francis quay người đóng cửa lại, nói:

– Người bình thường có thể không được vào đây, nhưng sau khi ra ngoài, ngươi vẫn nên nhượng bộ một chút, ta sẽ nói với những người khác rằng ngươi đã kết thúc thẩm tra, tạm thời được giải thoát hiềm nghi.

Đỗ Địch An không đáp lời mà quan sát, đây là một hành lang âm u, hai bên treo đầy các loại công cụ.

Francis nói:

– Gia nhập Hắc Ám giáo đình, điều thứ nhất chính là in dấu huân chương Hắc Ám giáo đình lên, ngươi chọn một hoa văn đi.

Đỗ Địch An yên lặng mà đánh giá xung quanh, hắn biết rõ lạc ấn mà Francis nói là cái gì, lúc trước hắn lấy mực nước ngụy trang ấn ký của Hắc Ám, bây giờ ở nơi này sẽ in ấn ký thực sự, vĩnh viễn cũng không thể rửa đi, nơi này cũng có ý vị, nếu như hắn có bất kỳ cử động làm loạn, tu đạo viện và Quang Minh giáo đình có thể tùy tiện đẩy hắn ra, hoàn toàn trở thành Ma đồ tà ác mà đốt cháy.

– Người nhỏ yếu, thân bất do kỷ...

Đỗ Địch An nhìn một lần, chỉ vào một cái công cụ nói:

– Cái này đi.

Francis nhìn thoáng qua, gỡ nó xuống, hỏi:

– In ấn ở đâu?

– Phần lưng đi.

Đỗ Địch An suy nghĩ một chút nói, lúc trước hắn dùng mực nước khắc ở ngực, là vì có thể rửa đi, bây giờ in dấu lên sẽ không thể rửa sạch, phải có vị trí ẩn nấp, lúc trước hắn theo bản luyện kim chép tay kia nhớ đã thấy qua, có người khắc lạc ấn Hắc Ám dưới nách, có khắc trong khe hẹp bờ mông, thậm chí có khắc dưới bàn chân, tóm lại vị trí càng bí mật càng tốt, lúc qua một số cửa khẩu của Quang Minh giáo đình cũng không dễ bị điều tra ra.

Bất quá, hắn lần đi này là bổ nhiệm trưởng lão, có thể nói chuyện với Quang Minh giáo hoàng, tình hình chung sẽ không tra ra được hắn, trừ phi Quang Minh giáo hoàng muốn đối phó hắn, lúc này, bất kể hắn khắc ở vị trí khó tìm thì vẫn bị điều tra ra được, cho nên không cần phải như thế.

Francis gật đầu, nói:

– Được, ngươi thoát y đi.

Đỗ Địch An phóng bao phục trong tay qua một bên cởi áo khoác ra, vết sẹo chèn chịt xuất hiện trên thân thể một thanh niên trẻ tuổi như một hình vẽ giao thoa chặt chẽ.

Francis thấy vậy thì đồng tử co rút lại nhưng rất nhanh liền khôi phục, hắn đột nhiên hiểu ra, khó trách Đỗ Địch An lúc trước nhìn thấy cảnh cực hình thảm thiết và phòng hình phạt, sắc mặt không có biến hóa, phải biết rằng, mặc dù lúc trước hắn nhận chức Thánh đồ, nắm giữ sức mạnh cường đại, lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều bị kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh.

– Xem ra, ngươi trước kia bị tra tấn cũng không phải ít.

Francis thấp giọng nói một câu.

Đỗ Địch An nói:

– Còn chưa đủ nhiều.

Vừa nói đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ, nếu như chịu khổ quá nhiều thì bây giờ đã không ở chỗ này tùy ý để các ngươi loay hoay rồi.

Francis đương nhiên không biết Đỗ Địch An trong lòng suy nghĩ gì, đợi hắn chuẩn bị xong, liền in dấu cho hắn.

...

...

Nửa giờ trôi qua, Francis thu tay lại, đưa cho Đỗ Địch An một tấm gương thủy tinh nói:

– Ngươi nhìn xem.

Đỗ Địch An cảm giác phần lưng nóng rát mà đau đớn, nhưng sắc mặt vẫn duy trì bình tĩnh, trên thực tế toàn bộ quá trình Francis in dấu, hắn đều xem trong mắt, kể cả ấn ký Thập tự Hắc Ám đen kịt trên lưng mình ra sao cũng xuất hiện tõ ràng trong tầm mắt, nhưng hắn vẫn tiếp nhận tấm gương, quay đầu làm bộ nhìn nhìn rồi nói:

– Tay nghề không tồi.

Nghe được sự đánh giá trấn định của Đỗ Địch An, Francis rất hứng thú mà nhìn hắn, trong lòng có chút kinh ngạc nho nhỏ, hắn lần đầu thấy một người trưởng thành sớm như vậy, nhưng chứng kiến vết thương trên người Đỗ Địch An cũng nhận thức được, biết rõ đây là một thiếu niên có thể ẩn nhẫn khẽ đáp:

– Cũng tạm được, ngươi không chê thì tốt rồi.

– Sao dám.

– Khách khí rồi.

Đỗ Địch An mặc quần áo xong, nâng bao phục lên rồi nói:

– Thời gian không còn sớm, mặt trời cũng sắp mọc rồi, chúng ta đi dạo chơi đi.

– Được.

Francis hoạt động bả vai, nói:

– Một buổi tối không ngủ, thật mệt mỏi.

– Làm phiền rồi.

– Có trưởng lão bàn giao, ta cũng không dám không theo, đi thôi.

Hai người rời khỏi phòng hình phạt âm u của tu đạo viện dưới mặt đất, lại một lần nữa trở lại ngoài sân rộng, chỉ thấy mặt trời đỏ mới lên, hào quang chiếu rọi đại địa, xua tán đi bóng tối, cũng xua tán đi sương mù ẩm ướt lạnh như băng.

Ở trên quảng trường, năm tên Thánh đồ lúc trước chờ ở trên bậc thang, có ngồi có đứng.

Francis cùng Đỗ Địch An đi tới, năm người nhìn thấy hai người liền giật mình, một thanh niên Thánh đồ trong đó không khỏi nói:

– Đội trưởng, hắn, hắn làm sao cùng đi ra?

Francis mỉm cười nói:

– Trưởng lão thẩm tra qua, hắn tạm thời được giải thoát hiềm nghi, đêm nay để ta đưa hắn trở về, bây giờ ta dẫn hắn xuống núi dạo chơi, các ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi.

– Giải thoát hiềm nghi?

Thanh niên Thánh đồ vừa hỏi ngẩn người, miệng nhếch lên:

– Không có tí tác dụng nào, toi công bận rộn rồi.

– Cuối cùng cũng có thể trở về cho con mèo nhỏ của ta ăn bữa sáng rồi, các ngươi trò chuyện tiếp, ta rút lui trước.

Một nử tử Thánh đồ trong đội ngũ hì hì cười nói, quay người rời đi.

Tên còn lại bên cạnh liền nói:

– Ta đưa ngươi đi.

Nói xong liền đi theo.

Ba người khác cười mắng một tiếng, cũng chào Francis cùng nhau rời khỏi.

Francis nói với Đỗ Địch An:

– Đi thôi, ta sẽ dẫn ngươi đi xem phong cảnh của khu nội bích chúng ta, nhưng ta nói trước, bất kể ngươi thấy cái gì đều không được mở miệng nói loạn, đại nhân vật ở đây nhiều, không phải ta và ngươi có thể đắc tội được.