Chương 496 Thành Thị
Khuyên bảo xong, Francis mang Đỗ Địch An cùng xuống núi.
- Nơi này là vùng núi của khu Paul, cũng là khu phồn hoa của khu nội bích, là phạm vi thế lực của Tu đạo viện chúng ta. Chỉ cần dạo chơi tại vùng núi khu Paul cũng đủ để chúng ta chơi một ngày.
Francis vừa đi vừa nói.
Đỗ Địch An nói:
- Ngoại trừ nơi đây còn có khu gì?
Francis cười nói:
- Nếu ngươi muốn hiểu khu nội bích thì đợi lát nữa mua một phần địa đồ là được rồi, ta không nói rõ với ngươi từng cái.
Thấy vậy Đỗ Địch An cũng không hỏi thêm nhiều, khẽ đảo mắt hai người đã tới dưới chân núi, Francis gọi một cỗ xe ngựa có cắm cờ xí của Tu đạo viện, sau đó lên xe cùng Đỗ Địch An, phân phó với xa phu:
- Đi đến Ngải Đinh thị.
Xa phu đồng ý và bắt đầu rời đi.
Thị? Trong lòng Đỗ Địch An cả kinh hỏi:
- Ngải Đinh thị là gì?
Francis cười nói:
- Chính là thành thị lớn nhất thuộc quyền quản lí của khu núi Paul, ‘thành thị’ chính là nơi rộng hơn ‘thị trấn’ ở khu ngoại bích các ngươi, các phương diện trật tự cũng đều hoàn hảo, ở khu nội bích chúng ta không có thị trấn, chỉ có thành trấn, trong các chính sách ưu đãi đều giống với thành thị, về sau có cơ hội thì ngươi sẽ hiểu.
Đỗ Địch An giật mình, như có điều gì suy nghĩ mà gật đầu, không ngờ quản lý của khu nội bích cũng tương tự với thời đại trước đây, ở khu ngoại bích không tồn tại khái niệm ‘Thành thị’ này.
Francis nhìn thấy bộ dáng nữa hiểu nữa không của Đỗ Địch An mà cười, không nhiều lời mà nhắm mắt tựa trên nệm êm dưỡng thần.
Đỗ Địch An quay đầu nói với hắn:
- Hôm nay lạc ấn của ta cũng in rồi, ngươi cũng nên giải độc cho ta rồi chứ?
Francis mở mắt nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi không cần.
Nói xong liền móc ra một bình nhựa nhỏ, đổ ra vài viên dược hoàn đỏ sậm từ bên trong.
Đỗ Địch An tiếp nhận, Francis lại lần nữa nhắm mắt tựa thẳng trên nệm, hắn suy nghĩ một chút, sau đó cho thuốc giải vào trong miệng, nhưng lúc thu tay lại lại mang theo ra bên ngoài, lặng yên không tiếng động mà thu tay lại cho vào túi áo, sau đó như không có việc gì mà xốc màn xe bên cạnh mình thưởng thức phong cảnh ven đường.
Ven đường là thanh sơn lục ảnh (màu xanh của núi cây), chim chóc lưu lại trên cây cối tươi tốt.
Ở khoảng cách đằng sau cây cối, trong địa hình phập phồng cao thấp, có thể nhìn thấy hình ảnh của tòa kiến trúc, môi trường đẹp đẽ, không khí tươi mát, hoàn toàn không giống với khu ngoại bích, dưới mặt đường cũng là đường với nhũng khối lớn gạch đá được xây dựng tỉ mỉ.
Hắn đã quen với hình ảnh đô thị đông dân trước đây, nhìn thấy cây cối cùng kiến trúc khiến trong lòng Đỗ Địch An có ít cảm khái cùng cảm giác an nhàn, nếu sống trong nơi như vậy thì cũng hạnh phúc một thời gian.
Chỉ là nhiệt độ hơi nóng bỏng của lạc ấn sau lưng khiến suy nghĩ an nhàn lười nhác của hắn rất nhanh liền hóa thành một tiếng thờ dài, biến mất không thấy dấu vết.
Xe ngựa chạy dọc theo đại lộ khoảng nửa canh giờ, sau đó đi vào trước một tường thành cao xây bằng cự thạch, tường thành cao này nằm ở cuối con đường, phía trên có khắc ba chữ ‘Ngải Đinh thị’.
Phía dưới tường cao có binh sĩ canh gác, có những chiếc xe ngựa chạy tới từ những đại lộ khác, lúc đi qua cửa khẩu tường cao cần phải móc Kim tệ đưa cho binh sĩ ở cửa ra vào mới có thể được thông qua.
Khi xe ngựa giảm tốc độ, Francis chậm rãi mở mắt, nhìn theo chỗ mà Đỗ Địch An mở rèm nói:
- Đây là thành phí, đi vào bất cứ thành thị khác nào cũng cần tốn thành phí, hôm nay lần đầu gặp nên ta trả thay ngươi.
Đỗ Địch An không nói gì.
Sau khi giao thành phí, xa phu đi vào đại lộ đằng sau tường cao, chạy chừng 10 phút liền truyền đến tiếng người náo nhiệt.
- Đi trạm dịch.
Francis phân phó với xa phu trước mặt.
Xa phu đáp ứng một tiếng rồi điều khiểu xe ngựa đi.
Đỗ Địch An nhìn qua rèm, xe đi vào trong thành thị, hai bên ven đường đều là cửa hàng, con đường cực kỳ sạch sẽ gọn gàng được trải từ gạch tấm, kín kẽ, không lưu chút kẽ hở nào. Có lẽ nơi này là cửa vào thành trọng yếu, những cửa hàng xung quanh cực kỳ nhiệt tình, có một vài cửa hàng dán “Ngải Đinh thị đặc sản” quảng cáo cùng với một ít danh tự hoa quả hiếm thấy.
- Hửm?
Đỗ Địch An đột nhiên giật mình.
Chỉ thấy trên đường, một nữ tử cao gầy đeo mũ đen sa mỏng trên đầu, cách ăn mặc quý tộc, tay cầm một sợi thừng tác, dáng vẻ như đang dắt chó. Chỉ là đầu kia của xiềng xích là một nam tử ăn mặc vật liệu vải quý giá, chải chuốt chỉnh tề, nhưng giờ phút này lại nằm rạp trên mặt đất như một con chó đi bằng tứ chi, le lưỡi hà hơi giống hệt như chó.
Đỗ Địch An sững sờ trong chốc lát, xe ngựa chạy qua người này, nhưng chẳng mấy chốc lại nhìn thấy phía trước có một người ăn mặc quý tộc, trong tay cũng nắm một xiềng xích mà đầu còn lại là dắt một nam nhân hay nữ nhân gì đó.
Một màn này khiến hắn có hơi choáng váng.
Francis chú ý đến biểu lộ của Đỗ Địch An bèn nhìn theo ánh mắt của hắn rồi cười nhạt một tiếng, nói:
- Những người này đều là dòng dõi nhà quý tộc, người bọn hắn nắm chính là nô bộc nhà mình. Nô bộc phân rất nhiều loại, có rất nhiều nữ bộc, có rất nhiều lò nô, mà thứ bọn hắn dắt chính là cẩu nô. Ngươi cũng không nên đánh giá thấp cẩu nô, bọn hắn hầu hết đều dùng qua chúc phúc của thần, lực lượng rất mạnh. Đúng rồi, đợi lát nữa ta mang ngươi đi nô trận, quý tộc thường xuyên đấu giá cẩu nô nhà mình tại đó, rất thú vị.
Đỗ Dịch An giật mình nói:
- Nô lệ….. cũng không phải dùng như vậy chứ? Ít nhất cũng không nên nhục nhã như vậy, đây chẳng phải là vi phạm chuẩn tắc lễ nghi của quý tộc sao?
Francis sững sờ, nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ lại, vỗ đầu một cái rồi nói:
- Ta quên mất khu ngoại bích các ngươi không phải vậy, ừ…. Nói thế nào đây, ở chỗ chúng ta thì nô lệ chính là thế này, nô lệ là không có nhân quyền, ở khu ngoại bích của các ngươi thì nô lệ có thể chỉ cần làm một vài việc khổ sở là được, nhưng đây có thể là quan niệm tạo thành bởi Quang Minh giáo đình.
Ở khu nội bích chúng ta, quý tộc nói thì coi nhu vậy, về phần ngươi nói vi phạm chuẩn tắc lễ nghi thì ta cũng không biết, dù sao thì loại tập tục này đã được truyền lưu từ rất sớm rồi, không có gì kỳ lạ.
Đỗ Địch An thấy bộ dạng nhìn đã quen của hắn, sắc mặt khẽ thay đổi quay đầu nhìn ra ngoài xe ngựa, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài người ăn mặc quý tộc nắm xiềng xích trong tay, đầu khác là một nam hoặc nữ quỳ trên mặt đất, ăn mặc rất rực rỡ, bao gồm cả đầu tóc cũng được cắt tỉa cẩn thận há lưỡi nhìn xung quanh, mà những người qua đường xung quanh này lại như không thấy, nghiễm nhiên sớm trở thành thói quen, dường như vốn dĩ nên thế.
Hắn đột nhiên có một loại cảm giác vớ vẩn, đây chính là khu nội bích mà mỗi người đều hướng tới sao?