Chương 497 Ảo Thuật
Trước khi bước vào thì nội bích trong lòng hắn là phồn hoa thịnh vượng, quý tộc càng nhã nhặn hơn so với ngoại bích, bình dân cũng sống công bình nhẹ nhõm, Thần Thuật dân dụng được phổ cập rộng rãi, chế độ cũng hoàn thiện hơn so với ngoại bích. Nhưng sau khi đến mới cảm nhận được nơi này có sự chênh lệch rất lớn so với suy nghĩ của chính mình, đại bộ phận thổ nhưỡng bên ngoài hoang vắng, còn nhân khẩu chỉ vẹn vẻn một nửa của khu ngoại bích.
Mà cảnh tượng sinh hoạt trước mắt này càng không thể tưởng tượng, theo quan điểm của hắn, mặc dù là đối đãi với nô lệ thì cũng che lấp một ít, dù sao hành vi như vậy cũng quá não tàn rồi. Thế nhưng trong thuyết pháp của Francis, người ở nơi này căn bản không có khái niệm ‘Nhân quyền’.
Có lẽ có, nhưng đối tượng tuyệt đối không phải là nô lệ.
Đỗ Địch An đột nhiên ý thức được, khu nội bích mà tất cả quý tộc cùng bình dân hướng tới cũng không phải thiên đường như tưởng tượng của bọn hắn, mà là địa ngục, ít nhất là địa ngục của kẻ yếu!
Xa ngựa chạy nhanh đến trạm dịch thì dừng lại.
Francis xuống xe, nói với Đỗ Địch An:
- Ta mang ngươi đi dạo, thích gì thì ngươi cứ việc mua nhưng tiền là ngươi tự trả, ta biết rõ ngươi có tiền, có thể đợi đến lúc đưa ngươi đến khu Ngoại bích thì trả lại cho ta, ta sẽ cho ngươi mượn trước.
Đỗ Địch An hơi gật đầu.
Francis mang theo Đỗ Địch An đi dọc theo con phố, nói:
- Ta mang ngươi đến Thú Nô trận chơi hai ván, xem ai vận may tốt, thế nào?
Đỗ Địch An gật gật đầu, không cự tuyệt.
Francis nở nụ cười, tinh thần trong mắt phấn chấn hơn một ít, có hơi kích động mong mỏng, tiến về phía trước.
Đỗ Địch An nhìn qua cửa hàng ven đường, bên trong phần lớn là vật phẩm trang sức tinh mỹ cùng với bảo đao lợi kiếm, những vỏ kiếm cùng chuôi kiếm khảm đầy kim cương thủy tinh cực kỳ xa hoa, hoàn toàn không giống binh khí chiến đấu.
Đỗ Địch An đi thẳng tới trước, cảm thụ được hào khí hoàn toàn khác nhau, hào khí tại đây so với khu buôn bán ở khu ngoại bích càng tăng thêm mấy chục lần. Đi qua cả một con đường, tất cả các cửa hàng đều là xa xỉ phẩm mà quý tộc yêu thích, kể cả ven đường còn nghe thấy một vài quý tộc đàm tiếu, lời nói cũng không khỏi xích lõa, ngẫu nhiên nói ra một hai từ có thể khiến hắn cảm nghĩ ra hình ảnh khiến lòng người lạnh giá.
- Francis?
Phía trước đột nhiên có một người kinh hỉ kêu lên.
Đỗ Địch An cùng Francis nhìn lại, là một thanh niên bộ dáng anh tuấn đưa tay chào hỏi.
Francis ngơ ngác một hồi, cười to nói:
- Là ngươi, tiểu tử này, thế nào, hôm nay cũng không phải chạy đến đây chơi chứ?
- Hôm nay ta nghỉ ngơi, đương nhiên phải đi chỗ sung sướng.
Thanh niên chen đến từ trong đám người, chú ý đến Đỗ Địch An bên cạnh Francis, ánh mắt lướt qua Đỗ Địch An, nhướng mày nói:
- Ai vậy, người hầu ngươi mới mua sao? Khí chất không tệ!
Francis cười nói:
- Đừng đoán mò, đây là chấp sự mới tấn chức bộ giám sát từ Ngoại bích, ta dẫn hắn tới dạo chơi.
- Khu ngoại bích sao?
Thanh niên này có hơi kinh ngac nhìn trên dưới Đỗ Địch An một lượt liền thu hồi ánh mắt, nói với Francis:
- Không nói điều này nữa, hôm nay quảng trường Đỏ đùa giỡn, chúng ta có thể cướp được một hai danh ngạch thì tốt rồi.
Đỗ Địch An thấy Francis giới thiệu, còn chuẩn bị bắt tay chào hỏi với hắn, không ngờ người kia lại đối với hắn như không thấy, hơn nữa trong mắt còn chứa sự chán ghét cùng khinh thị, từ ánh mắt dò xét trước đó có cùng quan hệ xuất thân, chỉ không ngờ sẽ biểu lộ ý nghĩ như vậy không chút nào che dấu, thật sự mất phong độ.
Francis cười nói:
- Ta không đi cùng với ngươi, ta mang Đỗ tiên sinh đi dạo chơi.
- Đợi lát nữa đi dạo cũng không muộn nha, hôm nay Elisa dự họp, ngươi không đi đừng hối hận.
Thanh niên kia khẽ trêu ghẹo.
Francis khẽ giật mình, do dự một cái, quay đầu nói với Đỗ Địch An:
- Ngươi ở đây đợi ta một chút, ta đi rồi sẽ trở về.
Đỗ Dịch An khẽ gật đầu.
Đợi sau khi Francis cùng thanh niên kia rời đi, Đỗ Địch An nâng ba lô tại chỗ trong vài giây, đột nhiên nhìn thấy một khu vực rộng rãi trên đường có rất nhiều ngươi đang tụ tập, thỉnh thoảng còn truyền đến từng đợt tiếng cười vang.
Trong lòng hắn khẽ động, căn cứ vào quan sát cùng âm thanh mà đi tới.
- Tiểu tử, đi đường thì lo nhìn một chút.
Đằng sau truyền đến một âm thanh quát tháo.
Đỗ Địch An không quay đầu lại mà liền nhìn thấy người lên tiếng kia là một thanh niên tóc vàng với khí chất nho nhã, nắm tay một nữ tử thiết tha, theo sau là một vài người hầu mang âu phục đen và găng tay màu trắng, rõ ràng là xuất thân quý tộc, hơn nữa gia thế còn bất phàm, hắn nhíu mày một cái rồi nghiêng người tránh đường, mới vào khu nội bích nên hắn không muốn gặp phiền toái.
Sau khi tránh ra, thanh niên ôm mỹ nữ đi tới, cũng không liếc nhìn hắn một cái.
Đỗ Địch An từ một chỗ khác đi vào đằng sau đám người vây quanh, hơi dừng chân nhìn lại, bên trong là một cái bàn, vài người với trang phục cổ quái đang biểu diễn phía trên, mà tiết mục biểu diễn rõ ràng là ma thuật.
Đỗ Địch An vừa nhìn liền giật mình nhưng rất nhanh liền nhớ lại, ma thuật cũng là tiết mục yêu thích của quý tộc, khó trách có nhiều người xem như vậy.
- Nếu như trên đời này thực sự có Ma pháp sư, ngụy trang thành nhà ảo thuật liền có thể tùy tiện trở thành ma thuật đại sư, lấy được vô số phần thưởng….
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi co, lộ ra một nụ cười.
- Này!
Một âm thanh vang lên trong đám người, chính là thanh niên mà Đỗ Địch An vừa mới nhường đường, chẳng biết hắn xuất hiện từ lúc nào ở phía trước đám đông, giờ phút này hắn mang theo ngạo khí, mỉm cười nhìn nhà ảo thuật trên đài biểu diễn nói:
- Biến chim biến hoa thật không có chút sức lực nào rồi, biểu diễn cưa người sống thử xem.
Nhà ảo thuật trung niên trên đài biểu diễn liền giật mình nhảy xuống, cúi đầu khom lưng cười làm lành nói:
- Vị thiếu gia này, chúng ta chỉ là đoàn ma thuật nhỏ, hôm nay không chuẩn bị biểu diễn cưa người sống nên không mang đủ đạo cụ.
Kim thanh niên không nghĩ tới sẽ bị bác bỏ ý nguyện, hai hàng lông mày hiên ngang lập tức giương lên, nâng một cước đá vào ngực nhà ảo thuật trung niên khiến ông ngả lăn, đồng thời móc một nắm kim phiếu vung ra, kim phiếu tản ra như mưa trong không trung trải trên người nhà ảo thuật trung niên, Kim thanh niên lạnh lùng nói:
- Ta chỉ nói một lần, ta muốn xem, lập tức diễn cho ta, hiểu chưa?
Mấy người trên đài đang chuẩn bị đạo cụ sợ tới mức nhảy xuống, díu dắt lấy nhà ảo thuật trung niên, đồng thời không ngừng xin lỗi hắn.
Đỗ Địch An ở đằng sau đám người nhìn thấy màn này liền nhíu mày, không ngờ thanh niên này lại bá đạo như thế, chuyện như vậy chưa từng xảy ra ở ngoại bích, quý tộc ở khu ngoại bích hầu hết đều sĩ diện nên sẽ không làm ra việc mất mặt như vậy.
Nhưng hắn tự nhận mình không phải anh hùng hảo hán, tự nhiên sẽ không can thiệp vào sự tình này, chỉ yên lặng quan sát.
- Đã trả thù lao rồi, nhanh biểu diễn đi!
- Biểu diễn biểu diễn, chúng ta muốn xem cưa người sống!
- Nhanh!
Đám người xung quanh thúc giục nhà ảo thuật.
Nhà ảo thuật trung niên nhìn thấy đám người vây xem hưng phấn nên sắc mặt có hơi khó coi, với tư cách nhà ảo thuật, không có đạo cụ làm sao có thể biểu diễn cưa ngươi sống, cái này hoàn toàn là ép buộc!
Chỉ là nhìn thấy cả người thanh niên đều là xa hoa cùng với người hầu sau lưng, bọn hắn biết rõ nếu hôm nay không diễn thì sẽ không ổn.