Chương 498 Quả Hồng Mềm
Được…. chúng ta biểu diễn.
Nhà ảo thuật trung niên bò lên, cúi đầu khom lưng trước mặt thanh niên nói:
- Chúng ta lập tức liền chuẩn bị, mời mọi người kiên nhẫn đợi, ta lập tức bảo người trở về lấy đạo cụ.
Trên mặt Kim thanh niên hơi không kiên nhẫn, nói:
- Ngươi là điếc hay đầu óc có vấn đề? Bây giờ ta muốn xem, ngươi lại bảo chúng ta đợi? Ngươi là muốn chết hay muốn trở thành cẩu nô? Ừm….. nhận một cẩu nô biết diễn ma thuật, cũng rất thú vị, Aina, ngươi muốn không?
Nói xong nghiêng đầu cưng chiều nhìn nữ tử trong ngực bằng ánh mắt nhu hòa.
- Đại, đại nhân, làm như vậy không được…..
Nhà ảo thuật trung niên vội vàng nói.
Nữ tử đánh giá hắn rồi khẽ lắc đầu nói:
- Người không cần phải như vậy, sẽ khiến tỷ muội ta chế giễu.
Thanh niên khẽ gật đầu:
- Cái này cũng đúng, đợi lần sau ta sẽ tìm người trẻ tuổi cho ngươi.
- Được thôi.
Thanh niên quay đầu nói với nhà ảo thuật:
- Ngươi còn sững sờ gì nữa vậy?
Đáy lòng trung niên ảo thuật cảm thấy nhẹ nhõm, nghe vậy cố nặn ra nụ cười, quay người gọi mấy trợ thủ trên phản đài, cau mày đầy sầu khổ, ma thuật nguy hiểm như vậy dù có đạo cụ cũng đều dễ dàng phạm sai lầm huống chi không có đạo cụ.
- Đoàn trưởng, làm sao bây giờ?
- Chúng ta ở đây đến cái cưa còn không có, làm thế nào mà cưa người sống?
- Đúng vậy, làm sao bây giờ?
Mấy trợ thủ lo lắng nhìn trung niên ảo thuật.
Sắc mặt trung niên ảo thuật bất định, sau khi bò lên đài, ánh mắt đột nhiên lóe lên nói:
- Ta có biện pháp rồi, như này….
Hắn thấp giọng bòn giao một lần nói:
- Nhớ kỹ chưa?
Mấy trợ thủ nghe được thì ngơ ngẩn, đồng thời thở ra nhẹ nhàng.
- Vẫn là đoàn trưởng thông minh, biện pháp này tốt.
- Cứ làm như thế, ta lập tức đi chuẩn bị.
- Đoàn trưởng, như vậy có phải là quá….
Trung niên ảo thuật đã cắt ngang lời của người này, khiển trách mắng:
- Không muốn ăn cơm nữa rồi đúng không, dong dài cái gì, chẳng lẽ ngươi muốn chính mình lên?
Thanh niên vừa trả lời liền rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
- Các vị, tiếp theo sẽ biểu diễn cưa người sống!
Trung niên ảo thuật đứng trên đài cao giọng nói với mọi người, cùng lúc đó, những trợ thủ chuyển một hòm rương gỗ cực lớn lên đài cao.
- Chúng ta sẽ chọn một người trong đám người phía dưới đến tham dự biểu diễn này, để thấy rằng chúng ta tuyệt đối không làm bất kỳ cái gì.
Trung niên ảo thuật mỉm cười nhìn đám người phía dưới bị bạo động bởi lời nói của hắn, lập tức nói:
- Xin các vị yên tâm, biểu diễn này tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm, ta sẽ tùy ý kêu một người phía dưới, đây là tùy cơ nên sẽ không thể là người của chúng tôi.
Nói xong, hắn cầm lấy một đạo cụ thường được sử dụng để chọn người, nhìn đám người, sau đó ném đi về một hướng.
Đỗ Địch An nhìn thấy ánh mắt của đối phương chú ý đến hắn liền thầm nghĩ không tốt, lập tức chuyển hướng sang bên cạnh.
Vèo!
Đạo cụ chọn người là một tấm vải chì chắc, nhìn nhẹ nhàng nhưng bay bổng, rơi đúng chỗ mà Đỗ Địch An đã đứng nhưng đã bị Đỗ Địch An kéo một người khác qua.
Riêng chiêu thức ném cũng đã luyện không ít thời gian.
Người ôm tắm vải trên tay sững sờ nhìn, sắc mặt khó coi ném trên mặt đất, quát mắng với trung niên ảo thuật:
- Ngươi muốn chết phải không, thế nào lại ném qua đây?
Trung niên ảo thuật thấy mái đầu Kim sắc, nghe tiếng quát tháo như vậy không khỏi xấu hổ, đồng thời cũng có chút tức giận, rất nhanh liền tìm được Đỗ Địch An đứng bên cạnh, đưa một ngón tay, nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi lên phối hợp một chút đi.
Đỗ Địch An vừa định tránh đi, không ngờ người này trực tiếp chỉ mình, không khỏi giật mình, sắc mặt lập tức trầm xuống nói:
- Không phải nói tùy cơ chọn lựa sao, ngươi chỉ loạn cái gì!
Trung niên ảo thuật nghe được, trầm mặc nói:
- Vừa nãy tuyển trúng là ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn để các vị ở đây mất hứng sao, để cho ngươi phối hợp biểu diễn cho vị thiếu gia này là phúc khí của ngươi, ngươi còn từ chối?
Nghe nói như vậy, Đỗ Địch An tức đến bật cười, hắn đã hiểu được tên trung niên ảo thuật này không có chuẩn bị đạo cụ, biết rõ quá trình nguy hiểm nên mới không chọn thành viên trong đoàn, mà trong đám người phía dưới này hắn lại có tóc đen, dùng màu tóc để phân rõ người khu Ngoại bích, ở đây thậm chí còn nghiêm trọng hơn, nên mới trở thành quả hồng mềm cho đối phương.
- Tiểu tử, nhanh đi, vừa rồi chính là ngươi kéo ta, nếu ngươi không đi thì coi sao được.
Trung niên bên cạnh vứt bỏ tấm vải, sắc mặt nghiêm khắc nói.
- Đúng đấy, đi đi!
- Đây là nô tài nhà ai, cũng không quản.
- Quá không lễ phép rồi, khiến nhiều người chờ như vậy, thật không hiểu chuyện!
Đám người xung quanh thúc giục nói.
Sắc mặt Đỗ Địch An trầm xuống, nói với trung niên ảo thuật:
- Biểu diễn ma thuật đều cần đạo cụ, ngươi còn không chuẩn bị đạo cụ, nếu như xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng thì sao?
Trung niên ảo thuật không ngờ sẽ bị Đỗ Địch An nghi vấn liền đáp:
- Chúng ta là nhân viên chuyên nghiệp, sẽ không xuất hiện nguy hiểm, vừa nãy nói không có đạo cụ chỉ là nói giỡn để gia tăng hào khí, huống chi với kỹ thuật của chúng ta, cho dù không có gì thì ngươi cũng không cần lo lắng.
Đỗ Địch An cảm thấy buồn cười, vừa mới có chút đồng tình với người này, hiện tại còn có dã tâm giết hắn:
- Kỹ thuật của các ngươi? Nếu ngươi thật sự có kỹ thuật thì trực tiếp cho chúng ta xem, cần gì ta giúp ngươi làm gì vậy?
- Bảo ngươi đi thì đi đi, dong dài cái gì?
Bên cạnh có người không kiên nhẫn nói:
- Lải nhải lắm điều, nói nhảm nhiều như vậy.
- Đúng đấy, đây là nhà của ai.
Sắc mặt trung niên ảo thuật âm trầm nhìn Đỗ Địch An nói:
- Đừng để mọi người đợi, nhanh tới đi.
Đỗ Địch An nhìn mấy người trả lời bên cạnh, đều là tóc kim sắc, có một người là tóc nâu nhưng trước ngực lại đeo hoài biểu đắc đỏ, thể hiện cũng có thân phận, âm thanh hắn lạnh lùng nói:
- Nếu thích như vậy sao các ngươi không tự đi?
- Hắc, người này nói chuyện sao vậy?
- Như vậy không lễ phép, ngươi lại nói như vậy, có tin ta thay chủ nhân ngươi giáo huấn ngươi?
Mấy người chung quanh phẫn nộ nói.
Đỗ Địch An hơi híp mắt, sát ý lập lòe trong mắt, có cảm giác muốn đại khai sát giới, nhưng nơi này cũng không phải khu ngoại bích, hắn hít một hơi sâu, hạ lửa giận xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ai thích thì đi, dù sao ta cũng không đi.
Nói xong liền quay người rời đi, hắn không cần nghĩ cũng biết, ma thuật này tuyệt đối nguy hiểm, trung niên ảo thuật dám lựa chọn chính mình liền biết rõ sự nguy hiểm, dùng thân phận của mình cũng không cách nào tìm hắn tính sổ, đây cũng là nguyên nhân mà tên ảo thuật kia không dám lựa chọn những quý tộc xung quanh.
Thấy Đỗ Địch An muốn đi, những người vây xem lập tức chỉ trỏ.
Đúng lúc này, phía trước khu phố đột nhiên truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, một cỗ xe ngựa cắm cờ xí Long Văn màu đen chạy tới, kỵ sĩ trước xe ngựa nhìn thấy đám người tụ tập phía trước liền quát mắng từ phía xa xa:
- Tránh ra, đều tránh ra!