← Quay lại trang sách

Chương 499 Khăn Tay Duyên Phận

Chính là Long tộc?

- Là xa ngựa của Long tộc, nhanh, mau tránh ra!

Những người đi dường hai bên nhìn thấy xe ngựa màu đen đang phi nhanh với cờ xí Long Văn, kinh hô trốn sang hai bên đường, như thể gặp phải mãnh thú và dòng nước lũ cuốn tới.

- Long tộc?

Đỗ Địch An thấy nao nao, trong đầu lập tức hiện lên thiếu nữ mặc trang phục Long tộc, nhìn thấy xe ngựa chạy tới, hắn nhanh chóng lách mình sang ven đường mà tránh.

Người ngưng tụ ven đường xem trung niên ảo thuật biểu diễn lại không phản ứng kịp, tuy nhìn thấy xe ngựa đang chạy nhanh đến nhưng lúc giải tán lại quá hỗn loạn, khiến mấy người ngã trên mặt đất.

- Ngự!

Kỵ sĩ ngồi phía trước nắm chặt cương ngựa, thớt ngựa hí dài đạp tới trước đám người.

- Đồ hỗn tướng, tất cả đều cút ngay!

Kỵ sĩ lập tức đập lại roi ngựa, nổi giận với những người ngã xấp xuống đất.

Người trên đất bị dọa đến trắng mặt, hoảng hốt bò lên, bất chấp đau đớn trên người, cẩn thận nhận tội và đi lại ven đường.

Kỵ sĩ hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị tiếp tục lên đường, đột nhiên xe ngựa đằng sau bị đẩy ra, một thân ảnh mơn mởn đi ra bên cạnh kỵ sĩ, là một vị thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc sườn sám lục sắc, mặt mũi đầy bướng bỉnh cùng hoạt bát, một đôi mắt đen lúng liếng linh động, tràn ngập sắc tinh nghịch, cười hì hì nhìn trung niên ảo thuật, nói với kỵ sĩ bên cạnh:

- Đó là biểu diễn ma thuật sao? Ta muốn xem.

Kỵ sĩ vội hỏi:

- Tiểu thư, sao người lại ra rồi.

- Ta muốn xem ma thuật!

Thiếu nữ không trả lời kỵ sĩ, đi tới hướng trung niên ảo thuật.

Sắc mặt kỵ sĩ quýnh lên, nhanh chóng xoay người xuống ngựa, tiến lên phía trước nói:

- Tiểu thư, chúng ta còn phải đi.

- Ta nói, ta muốn xem ma thuật, muốn đi thì ngươi cứ đi.

Thiếu nữ tức giận nói.

Kỵ sĩ khẽ cười khổ, biết rõ không thể lay chuyển được vị tiểu thư này, chỉ có thể nói với trung niên ảo thuật:

- Này, không nghe tiểu thư nhà chúng ta nói gì sao, sững ra cái gì, còn không nhanh biểu diễn ma thuật, nếu diễn không tốt thì coi chừng đầu của ngươi!

Sắc mặt trung niên ảo thuật tái nhợt, kinh sợ nói:

- Tiểu thư Long tộc, người muốn xem ma thuật gì?

Thiếu nữ sờ cằm suy nghĩ một chút, hưng phấn nói:

- Xem cưa người sống đi, nghe nói trong ma thuật thì đây là kích thích nhất, cưa người sống cho ta, nhanh lên. Hừ, ngươi cần phải cẩn thận, đừng để bổn tiểu thư nhìn thấu ma thuật của ngươi nếu ngươi diễn nó quá kém!

Nàng đưa tay đến chỗ cổ, trừng mắt đầy đe dọa, nhưng phối hợp với khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn xnh đẹp lại cho người khác cảm giác đáng yêu bướng bỉnh.

Lại là cưa người sống? Trung niên ảo thuật suýt nữa sặc ra búng máu, đáy lòng đột nhiên hối hận vì sao hôm nay không mang đủ dụng cụ, ánh mắt hắn quét chung quanh, đám người ngưng tụ lúc trước đã tán ra hai bên, chỉ còn lại mấy vị quý tộc. Hắn do dự, đột nhiên khóe mắt liếc đến Đỗ Địch An ở bên đường đằng sau thiếu nữ, lập tức cúi đầu khom lưng với thiếu nữ:

- Tiểu thư, nhân thủ chúng ta không đủ, có thể mời người này đến phối hợp với chúng ta không.

Nói xong đưa một ngón tay hướng đến Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An không ngờ mình đứng cách xa như vậy mà phiền toái vẫn tìm đến, trong mắt hiện lên một vệt sát ý rét lạnh, chuyện lúc trước hắn vừa dịnh rời đi, chẳng muốn trả thù, dù sao đêm nay mình cũng rời đi, không rảnh để lãng phí thời gian với những người này, nhưng đối phương lại nhiều lần dẫn phiền toái đến người hắn, nhẫn nại của hắn đã không cách nào khắc chế.

- Tùy ngươi, nhanh lên là được, ta chờ ở đây.

Thiếu nữ không kiên nhẫn nói.

Trung niên ảo thuật nhẹ nhõm, lập tức mời trợ thu tới.

Vài tên trợ thủ hiểu ý, đến trước mặt Đỗ Địch An. Một người trong đó lạnh mặt nói:

- Nào, mời ngươi phối hợp với chúng ta.

Đỗ Địch An nhìn thấy biểu lộ nguội lạnh của hắn, đôi mắt hơi nheo lại, sát ý lướt động, nhưng hắn biết rõ trung niên ảo thuật dám làm như thế chính là biết rõ khi mình phản kháng liền là đắc tội với vị tiểu thư Long tộc này.

Hắn hít một hơi sâu, thu liễm sát khí, một đám ảo thuật ven đường còn không đáng để hắn đắc tội tới một thế lực Long tộc lớn như vậy, âm thanh lạnh lùng nói:

- Tránh ra.

Sắc mặt mấy trợ thủ biến hóa, người lúc trước nổi giận nói:

- Ngươi đừng không biết tốt xấu, đây chính là…..

Lời còn chưa dứt. Đỗ Địch An đã giơ tay đè chặt bờ vai đẩy hắn qua một bên, đi tới hướng trung niên ảo thuật, nói:

- Có thể bắt đầu chưa?

Ánh mắt trung niên ảo thuật âm trầm, hừ lạnh một tiếng, trên mặt đột nhiêm mỉm cười nói:

- Đa tạ ngươi phối hợp, mời đưa mặt đến đây.

Nói xong liền mở một hòm gỗ bên cạnh ra.

Mấy tên trợ thủ nhanh chóng lên đài hỗ trợ trung niên ảo thuật tiến hành biểu diễn.

- Mời tiểu thư thưởng thức cưa ngươi sống.

Chuẩn bị xong hết, trung niên ảo thuật hành lễ nói với thiếu nữ.

- Dong dài, nhanh lên!

Thiếu nữ hừ một cái.

Trung niên ảo thuật có hơi xấu hổ, nhưng lưu lạc nhiều năm nên rất nhanh liền cười cho qua, quay người nháy mắt với trợ thủ, cầm lợi kiếm bên cạnh, nói:

- Hôm nay không mang cưa, các vị, đây là kiếm thật, mời các vị xem….

Nói xong, hắm chém kiếm tới đạo cụ bên cạnh, lưỡi kiếm vô cùng sắc nhọn liền chặt đứt đạo cụ.

Trong hòm gỗ, Đỗ Địch An nghe trung niên ảo thuật ở bên ngoài loay hoay với hào khí, đôi mắt chớp động, suy tư cách giết người khiến người khác không phát giác.

Rất nhanh, mở màn của trung niên ảo thuật chấm dứt, bắt đầu biểu diễn chính thức.

Đỗ Địch An thông qua nhiệt cảm thị giác nhìn cử động của trung niên ảo thuật, tuy nhiên thị giác không cách nào nhìn thấy kiếm trong tay hắn nhưng có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn, thông qua những cử động này có thể tùy tiện đoán được vị trí hắn muốn ra tay.

Vèo!

Lợi kiếm đột nhiên đâm vào hòm gỗ.

Đỗ djch An sớm đoán được nên tùy tiện né tránh.

Trung niên ảo thuật cảm thấy không đâm trúng vật thể, đáy lòng liền nhẹ nhàng thở hơi ra, nếu ma thuật có thể thành công thì không còn gì tốt hơn.

Vèo!

Thanh lợi kiếm thứ hai lần nữa đâm tới.

Đỗ Địch An lần nữa tránh thoát.

Tiếp theo là cai thứ ba, thứ tư…. khẽ đảo mắt, trên thùng gỗ đã có 10 thanh lợi kiếm đâm xuống, đâm vào theo từng góc độ của hòm gỗ.

Một mảng kinh hô vang lên dưới đài, lúc trước vì e ngại vị tiểu thư Long tộc này mà trốn sang ven đừng nhìn từ xa, tháy vậy mới vang lên âm thanh ủng hộ nhiệt liệt.

- Ồ?

Thiếu nữ thất kinh một tiếng, trên gương mặt đẹp lộ ra phần kinh ngạc.

Trung niên ảo thuật nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đắc ý nói:

- Tiểu thư, hiện tại chúng ta liền cắt rương.

Nói xong, hắn mời đến mấy vị trợ thủ.

Mấy vị trợ thu lập tức tiến lên rút lợi kiếm ra, tất cả đều vô cùng kinh ngạc, trên những thanh kiếm này hoàn toàn không nhiễm vết máu!

Bọn hắn biết rõ, trong hòm gỗ này cũng không có cơ quan!

Rất nhanh, tất cả lợi kiếm đều được rút ra, hòm rương mở ra, Đỗ Địch An lộ ra trong rương, toàn thân hắn không hề bị thương, chỉ là quần áo có vài chỗ bị rạch phá, hắn phóng ra ngoài, ba lô trên lưng cũng bị vạch phá, vật phẩm tùy thân cùng quần áo bên trong cũng lập tức rơi xuống.

Đỗ Địch An khẽ nhíu mày.

Hắn xoay người nhặt lại.

- Ồ?

Đột nhiên, thiếu nữ dưới dài phát ra âm thanh kinh ngạc, sau một khắc, mọi người chỉ cảm thấy một hồi gió thổi qua, thân ảnh thiếu nữ này nhảy lên đài cao, nói với Đỗ Địch An:

- Ngươi, mang thứ trong tay cho ta xem một chút.

Đỗ Địch An thấy nàng nói chuyện với mình, có hơi kinh ngạc đưa khăn tay tử sắc trong tay ra, nói:

- Cái này?

Thiếu nữ nhìn thấy khăn tay tử sắc, kinh hỉ trên mặt lập tức hóa thành giật mình, nàng ngẩn đầu kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An, vừa muốn mở miệng nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đấy, nhanh chóng thu liễm kinh hãi trên mặt, khôi phục bộ dáng hì hì lúc trước, nói:

- Không có gì, ta nhìn rất thuận mắt, ngươi đi theo ta.

Đỗ địch An chú ý tới nét mặt của nàng, hình như nhận biết khăn tay tử sắc trong tay mình, lòng hăn kinh nghi, khăn tay này là một trong những vật phẩm hắn trân quý nhất, cũng là cô bé ở cô nhi viện Mai Sơn đưa cho chính mình, nhiều năm như vậy nhưng hắn vẫn cất giữ như tác phẩm nghệ thuật, chẳng lẽ thiếu nữ trước mặt này…….