← Quay lại trang sách

Chương 500 Chém Giết

Người làm ebook: zalo 076 9417982

Đỗ Địch An vẫn nhớ rất rõ, lúc đầu tiểu nữ hài đã dắt hắn đến cô nhi viện Mai Sơn, xem ra cũng không kém chính mình bao nhiêu, bộ dạng khoảng 8 9 tuổi, ăn mặc một chiếc sườn xám vừa vặn được cắt may tinh xảo, nếu tính tuổi thì đến nay cũng trưởng thành giống thiếu nữ trước mặt.

Hơn nữa hắn chưa bao giờ nhìn thấy quý tộc khác mặc phong cách sườn xám này, loại cổ điển phương Đông này cũng không hợp với trang phục phong cách Tây ở khu nội bích, hắn chỉ thấy vị đường trang thiếu nữ kia cùng với thiếu nữ trước mắt này đều xuất gốc từ Long tộc, rõ ràng tiểu nữ hài lúc trước dẫn mình đến cô nhi viện Mai Sơn chính là người của Long tộc!

Nghĩ đến đây, trái tim hắn nhảy thịch lên một cái, đôi mắt sáng thêm vài phần.

- Ngươi biết cái này?

Đỗ Địch An hỏi, trong lòng tràn ngập chờ mong, thậm chí có vài phân khẩn trương.

Thiếu nữ mở to mắt nhìn Đỗ Địch An, cười hì hì nói:

- Theo ta lên xe trước đi, đợi lát nữa sẽ nói với ngươi.

Đỗ Địch An lập tức hiểu nơi này không phù hợp để nói, hắn gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện liền nói:

- Tuy rất mạo muội, nhưng….. có thể giúp ta cái này không?

- Cái gì?

Đôi mắt thiếu nữ khẽ chuyển, có phần cảm thấy hứng thú nói.

Đỗ Địch An nói:

- Ta muốn mạng người này.

Nói xong, hắn đưa một ngón tay chỉ trung niên ảo thuật bên cạnh.

Trung niên ảo thuật nghe được lời Đỗ Địch An, toàn thân rỉ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

Thiếu nữ khẽ chu môi nói:

- Còn tưởng chuyện gì, hoá là cái này, chuyện nhỏ, ngươi có thể giết hắn bằng thân thủ của mình, muốn giết cứ giết, ta bảo kê cho ngươi.

Nói xong nàng vỗ vỗ ngực mình.

Đỗ Địch An cảm thấy nhẹ nhõm, hắn nhìn ra thiếu nữ này không có ác ý với mình, thậm chí còn hứng thú, lúc này mới mạo hiểm mở miệng thỉnh cầu, dù sao nếu bây giờ rời khỏi thì sau đó muốn tìm đến trung niên ảo thuật này cũng không biết đến khi nào, thậm chí còn lãng phí không ít tinh lực cùng thời gian.

- Tiểu, tiểu thư, ta không có đắc tội với người, người không thể như vậy…..

Trung niên ảo thuật thấy thiếu nữ nhận lời, hai chân phát run, gấp gáp bước lên cầu khẩn. Kỵ sĩ bên cạnh đưa tay ra ngăn cản hắn, âm thanh lạnh lùng nói:

- Đồ hỗn tướng, cách xa tiểu thư nhà chúng ta ra.

- Vâng, vâng………

Trung niên ảo thuật sợ tới mức phát run, ở vị trí bị ngăn lại mà cầu khẩn nói:

- Tiểu thư, biểu diễn ma thuật của ta vô cùng thành công, ta với hắn không có oán hận, hắn muốn lấy mạng ta, tiểu thư, người không thể đáp ứng. Đúng rồi, ta, ta là người của nam tước Jessy, van cầu người, xem mặt mũi của nam tước chúng ta mà bỏ qua đi….

Thiếu nữ nhíu mày nói:

- Có thể yên tĩnh chút không, nam tước Jessy? Hắn là thứ gì chứ?

Sắc mặt trung niên ảo thuật trắng bệch, vừa muốn tiếp tục cầu khân, Đỗ Địch An đã tiến lên nói với thiếu nữ:

- Động thủ ngay tại đây sao?

- Đương nhiên, ngươi sợ cái gì, không phải chỉ là giết dân đen sao, có cái gì không được.

Thiếu nữ chẳng hề để ý mà nói.

Đỗ Địch An cảm thấy nhẹ nhõm, hắn cũng không khách khí nữa, mũi chân hất lợi kiếm trên đất, đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, lợi kiếm lập tức đâm ra trung niên ảo thuật đang há miệng cầu khẩn, phốc một tiếng đâm từ miệng hắn xuyên qua ót, biểu lộ cầu khẩn của người sau im bặt, trong mắt có vài phần hoảng sợ cùng kinh ngạc, há miệng cắn kiếm, sinh mệnh lặng yên trôi qua.

Đỗ Địch An trở tay rút kiếm, đồng thời buông lỏng tay, lợi kiếm dánh máu lập tức đánh trúng một trợ thủ bên cạnh, phốc một tiếng liền xuyên qua trái tim hắn.

Trợ thủ này chính là người lúc trước lạnh giọng quát tháo Đỗ Địch An, lúc nhìn thấy trung niên ảo thuật bị đâm liền sợ ngây ngời, không nghĩ tới Đỗ Địch An trở tay liền công kích hắn, đến khi lợi kiếm đâm vào ngực mới thấy bất ngờ cùng khó tin, hốc mắt hắn trừng ngược một cái, tràn đầy kinh ngạc, sợ hãi. Gió nhẹ thổi qua, thân thể hắn ngã bịch xuống đài cao.

Hai người lập tức bị mất mạng.

Đỗ Địch An liếc qua thiếu nữ nói:

- Thật có lỗi, liền giết nhiều hơn một tên.

- Không sao, bây giờ có thể đi rồi chứ?

Thiếu nữ không thèm để ý, chỉ ân cần chuyện của mình.

Đỗ Địch An gật đầu:

- Đi thôi.

Thiếu nữ cười hì hì, quay đầu nhảy xuống đài cao quay về xe ngựa của mình.

Kỵ sĩ nhìn thoáng qua Đỗ Địch An, nhìn trên dưới một lát, sau đó quay người đi theo thiếu nữ cùng trở về.

Đỗ Địch An thu hồi đồ vật trong ba lô của chính mình, theo sát mà đi.

Đợi Đỗ Địch An cũng vào thùng xe, kỵ sĩ mới lên mã, quát một tiếng, đội kỵ sĩ tiếp tục đi về phía trước.

Đợi xe ngựa chạy đi, người tán hai bên đường lúc này mới đến giữa đường, nhìn theo hướng xe ngựa rời đi, nghị luận liên tiếp.

- Chậc, không ngờ có thể nhìn thấy tiểu thư Long tộc tại đây.

- Hình như ta đã gặp qua vị tiểu thư này, hình như là nhị công chúa của Long tộc?

- Thật là khuynh quốc khuynh thành, thật đẹp.

- Ngươi cẩn thận một chút, nếu nàng nghe được sẽ chặt đứt đầu lưỡi của ngươi, nhị công chúa của Long tộc nổi danh là tiểu ác ma.

- Không biết tiểu tử kia có lai lịch gì, có thể được ưu ái đến Long tộc, thật hâm mộ!

Mọi người đều hâm mộ cảm thán, hoàn toàn không để ý hai cỗ thi thể trên đài cao.

- Khăn tay của ngươi là từ đâu mà có?

Sau khi xe ngựa chạy nhanh, nét vui vẻ trên mặt thiếu nữ lập tức thu lại, hai mắt nhìn Đỗ Địch An, âm thanh lạnh như băng, không hề có bộ dáng cười hì hì trước đó.

Đỗ Địch An liền giật mình một cái, đưa ánh mắt nhìn nàng, chậm rãi nói:

- Là một người đưa cho ta.

- Tặng cho ngươi?

Thiếu nữ hơi híp mí, âm thanh lạnh lùng nói:

- Đây là đồ vật cuả Long tộc chúng ta, cũng không đưa cho người ngoài, ngươi có biết không, nếu nói dối với ta, ngươi sẽ chết vô cùng thảm, so với hai người vừa rồi còn thảm hơn nhiều.

Đỗ Địch An nhíu mày nói:

- Đây đúng là người khác đưa ta, nếu ngươi không tin có thể đi tra, với mạng lưới tình báo của các ngươi mạnh như vậy thì có thể điều tra ra thôi.

Thiếu nữ thấy hắn không giống như nói dối, nói:

- Bộ dáng của người tặng cho ngươi trông thế nào, tên gì, đưa ở đâu?

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, nói:

- Đây là việc rất nhiều năm trước rồi, đưa cho ta lúc bảy tám năm trước, lúc ấy nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, ta cũng chỉ gặp qua một lần, về sau cũng chưa từng gặp lại, ta cũng không biết nàng tên gì.

- Bảy tám năm trước?

Thiếu nữ lập tức ngẩn ngơ.

Đỗ Địch An nhìn nàng có chút thất thần, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, nôn nóng nói:

- Ngươi có còn nhớ bảy tám năm trước, ở khu Ngoại bích có một xóm nghèo, gặp qua một đứa bé trai không?

Suy nghĩ của thiếu nữ bị lời nói của hắn kéo về, lần nữa ngẩn ngơ, giật mình nói:

- Khu ngoại bích? Ngươi là người khu ngoại bích? Ngươi, ngươi không phải là tiểu nam hài kia chứ?

Trong lòng Đỗ Địch An tuôn ra một hồi kích động, liền nói:

- Đúng vậy, ta chính là tiểu nam hài lúc ấy, ngươi còn nhớ ta chứ?

Thiếu nữ giật mình, suy nghĩ lần nữa bay xa, tự thì thào nói:

- Thì ra là thế, bảy tám năm trước…. khu Ngoại bích, khó trách, khó trách…..

Nói đến đây, hai mắt nàng đột nhiên rõ ràng, nói với Đỗ Địch An:

- Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, thì ra là ngươi, không ngờ nhiều năm như vậy rồi, rõ ràng còn có thể gặp lại ngươi, thật sự, thật sự quá tốt!

Đỗ Địch An không ngờ nàng cũng sẽ vui vẻ như vậy, lúc trước chỉ gặp nhau một đêm, hơn nữa còn là hài tử bảy tám tuổi, gặp mặt một lần, nếu không phải từ nhỏ hắn đã có trí nhớ hơn người, hơn nữa sự tình lần kia đối với hắn có ấn tượng rất lớn, là người mà hắn tiếp xúc đầu tiên trong tuyệt vọng sau khi đi ra từ nhà kho lạnh, nếu không như vậy thì hắn đã sớm quên việc này.

Nhưng mà đối phương lại nhớ được, còn rất vui vẻ.

Đỗ Địch An hít một hơi sâu nói:

- Là ngươi, đa tạ ngươi đã mang ta đến trước cửa cô nhi viện, nếu không chỉ sợ ta đã sớm đi đời nhà ma rồi, cái mạng này của ta vẫn là do ngươi cứu.

Lời này của hắn tuyệt đối không phải khách khí, trong xóm nghèo, nếu hắn không được thu lưu ở cô nhi thì chỉ có thể bị thường dân nghèo mang về làm lao động miễn phí.

Phải biết rằng, phải mất một khoản tiền mới có thể được cô nhi viện nhận nuôi, nhưng lại có thể thu nhặt một đứa trẻ trên đường miễn phí.