Chương 502 Trở Lại
Helisha chu mỏ nói:
- Chỉ cần không bị thủ vệ phát hiện, leo tường có gì khó.
Đỗ Địch An im lặng, đồng thời có chút rung động, thiếu nữ trước mắt này không khỏi quá đáng sợ đi, bảy tám tuổi lúc có thể vượt qua tường cao nội bích, đây là loại thể chất gì? Hơn nữa phương thức tài bồi của thú ma gia tộc này cũng là không thể tưởng tượng nổi, tiểu nữ hài nhỏ như vậy đã có sẵn lực lượng cường hãn như thế, coi như là bắt đầu hấp thu thần chúc phúc từ trong bụng mẹ cũng chưa chắc có thể mạnh như thế này đi.
- Đáng tiếc, biện pháp này không thích hợp cho ngươi... Helisha tiếc nuối thở dài, đột nhiên nàng đảo mắt, kinh hỉ nói:
- Ta có biện pháp rồi.
- Ừ?
Đỗ Địch An nghi hoặc.
Sắc mặt Helisha vui mừng nói:
- Về sau ngươi cần nghe lời của ta, chúng ta có thể gặp nhau ngoài cự bích, ngươi có thể được tu đạo viện triệu tới, hẳn là không có quan hệ gì với Ngoại Bích khu, hơn nữa ta nhìn ngươi có thể chất phi phàm, hẳn là Thú Liệp giả của Ngoại Bích, ngươi có thể ra ngoài Cự Bích, ta cũng có thể từ trong vách tường đi ra bên ngoài Cự Bích, chúng ta hẹn nhau tại một chỗ là có thể gặp nhau ngoài cự bích.
Đỗ Địch An nhìn qua nàng biểu lộ vui vẻ, hơi ngơ ngẩn, trong lòng không khỏi có một chút cảm động, nhưng hắn rất nhanh đã kịp phản ứng, nói:
- Như vậy không tốt lắm đâu, ngoài cự bích rất nguy hiểm, nếu là...
- Như thế.
Helisha tỉnh ngộ lại, nâng cằm lên suy tư một lát, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, nói:
- Ta có thể đi tìm ngươi a, chỉ cần ngươi dừng lại ở địa phương an toàn là được, như vậy là không có nguy hiểm gì rồi.
Đỗ Địch An nghe nói như thế, trong lòng nhiệt huyết dâng lên, có chút cảm động không nói nên lời, chỉ là yết hầu hơi chuyển động một chút, bên ngoài vẫn y nguyên ôn hòa, khẽ nói:
- Ta không phải lo lắng cho ta, mà là lo lắng cho ngươi, để ngươi trèo đèo lội suối ra ngoài Cự Bích gặp ta, cái này quá nguy hiểm, nếu muốn gặp, ngươi vẫn nên chọn một chỗ, ta đi qua tìm ngươi là được.
Helisha lập tức lắc đầu, nói:
- Lúc trước ta không cân nhắc đến coi như xong, nhưng hiện tại ta nghĩ tới thì tuyệt đối không được, từ trong vách tường nội bích đi ra ngoài cự bích là một đoạn lộ trình rất dài, hơn nữa ma vật nội bích chúng ta nguy hiểm hơn ma vật ngoại bích rất nhiều, nếu để cho ngươi tới thật sự quá nguy hiểm.
Đỗ Địch An giật mình, do dự một cái, nói:
- Ta có biện pháp đặc thù để bảo vệ tánh mạng, sẽ không sao đâu, ngươi yên tâm đi.
Helisha hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi cũng đừng xem nhẹ ta, ta rất mạnh và đã quen thuộc với ma vật khu khai hoang này, với ta mà nói không có gì nguy hiểm. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, không cho ngươi cãi nữa!
Đỗ Địch An nhìn bộ dạng cường thế của nàng thì khẽ cười khổ, trên thực tế hắn sớm đã chú ý tới nhiệt lượng trong thân thể thiếu nữ này, nhiệt lượng cao như vậy chỉ vẻn vẹn qua gặp một lần trên thân thể của người trong khu nội bích khi hắn nhập cư trái phép. Cho dù là nhiệt lượng trên người Thánh đồ đội trưởng Francis cũng không sánh bằng Helisha, thậm chí kể cả vị nữ nhân bị Hình bộ trưởng lão ôm kia cũng phải thua kém ba phần.
Hơn nữa, theo lời của nàng vừa nói. Ở lần đầu tiên gặp mặt, chính là khi nàng từ trong vách tường đi ra ngoài đã có lực lượng mạnh như thế. Có lẽ hôm nay đã đạt tới đỉnh tiêm, đoán chừng cũng không kém vị đường trang thiếu nữ kia chút nào. Chỉ tiếc lúc hắn gặp vị đường trang thiếu nữ kia không có nhiệt cảm thị giác nên không thể quan sát nhiệt lượng của nàng, nếu không cũng có thể so sánh một chút.
- Được rồi, chúng ta hội họp ngay tại phía tây Cự Bích đi.
Đỗ Địch An nói ra.
Helisha hì hì cười nói:
- Được a, chừng nào ngươi có thời gian, ta đi tìm ngươi?
Đỗ Địch An tính toán một chút rồi nói:
- Bảy ngày sau đi.
- Bảy ngày sao?
Helisha trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Được, ta cũng không có việc gì, vậy thì buổi tối bảy ngày sau chúng ta gặp nhau ở phía tây Cự Bích, quyết định vậy nha, không gặp không về, đến, móc tay!
Nói xong nàngduỗi ngón út ra.
Đỗ Địch An cười một tiếng, lúc này thò ngón tay ra ngoắc với nàng.
- Ngươi nói đêm nay phải trở về à? Hiện tại thời gian còn sớm, ta mang ngươi đi dạo khắp nơi, đây hẳn là lần đầu ngươi tới nội bích? Ta mang ngươi đi chơi.
Helisha cười hì hì nói.
Đỗ Địch An nghĩ đến Francis, hơi do dự rồi gật đầu nói:
- Được, vậy thì làm phiền ngươi.
- Không có phiền toái gì, lúc đầu ta cũng muốn đi ra chơi đùa, Long tộc chúng ta có câu ngạn ngữ rất hay, vui một mình không bằng vui chung.
Helisha cười hì hì nói.
Đỗ Địch An có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tại nơi đây lại nghe được một câu ngạn ngữ phương đông như vậy, ánh mắt hắn không khỏi liếc qua chiếc xườn xám trên người nàng, trong lòng suy tư, nghĩ đến một vài khả năng, bất quá đây là lần đầu gặp mặt, cũng không nên hỏi những chuyện bí ẩn như vậy.
Helisha thấy Đỗ Địch An đánh giá chính mình, trừng hai mắt hỏi:
- Thế nào, y phục của ta xem được không?
Trái tim Đỗ Địch An đập mạnh một cái, thu hồi ánh mắt bình tĩnh nói:
- Nhìn rất đẹp.
Helisha cười cười không nói thêm cái gì nữa.
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
...
...
Vào lúc hoàng hôn.
Chiếc xe ngựa có cắm Long Văn cờ xí màu đen chạy về phía trạm dịch ngoài thành thị.
Trong xe ngựa, Helisha nhìn Đỗ Địch An nói:
- Vốn có vài nơi muốn dẫn ngươi đi chơi, đáng tiếc thời gian không còn sớm, chờ sau có cơ hội ngươi lại tới nội bích, ta sẽ mang ngươi đi chơi khắp nơi.
Đỗ Địch An mỉm cười:
- Về sau sẽ có cơ hội.
Xe ngựa đứng ở trạm dịch chỗ, Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, cũng không nhìn thấy Francis cưỡi xe ngựa đến, hơn phân nửa là đã sớm trở về, hắn sớm đoán được trước, cũng không để ý, quay người nhìn Helisha nói:
- Cảm ơn ngươi hôm nay đã chiêu đãi, lần sau gặp lại.
- Bảy ngày sau gặp lại...!
Helisha cười hì hì nói.
Đỗ Địch An mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Helisha buông màn xe, xe ngựa chạy về phía xa xa.
Đỗ Địch An nhìn xe ngựa rời đi, thẳng đến khi biến mất khỏi tầm mắt, lúc này hắn mới quay người đi vào trạm dịch, mua một con ngựa từ chỗ lão bản. Hắn có một túi Kim tệ mang theo tùy thân, cũng không mang kim phiếu, dù sao kim phiếu đều là ngân hàng Ngoại Bích phát hành, ở bên trong nội bích khu chưa hẳn đã có chỗ đối hoái, Kim tệ vẫn là thông dụng nhất.
Bỏ ra một mai kim tệ mua một con ngựa, Đỗ Địch An thầm than giá cả nội bích không chỉ cao gấp mười lần Ngoại Bích, hắn cưỡi ngựa theo ven đường rời khỏi ngải đình thị, trên đường đi xóc nảy, trong lòng của hắn không khỏi hồi tưởng lại quá trình du ngoạn cùng vị nữ hài đã xa cách từ lâu hôm nay mới gặp lại, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bất tri bất giác, hắn đã về tới cửa trước tu đạo viện St. Paul, vừa mới xuống ngựa, vài đạo tiếng gió vang lên. Mấy vị nam nữ trẻ tuổi mặc trang phục Thánh đồ tay cầm binh khí xuất hiện vây quanh hắn, thần sắc lạnh lùng.
Đỗ Địch An nhướng mày, vừa muốn mở miệng, phía trước đã truyền đến một giọng nói:
- Chậm đã.
Đỗ Địch An nhìn lại, chính là Francis cưỡi ngựa tiến đến, hắn nhanh chóng xoay người xuống ngựa, tới trước mặt Đỗ Địch An nói:
- Ngươi không chạy trốn?
- Chạy trốn?
Đỗ Địch An lập tức hiểu ra, tức giận nói:
- Ta có thể chạy đi đâu?
Francis nhìn bộ dáng Đỗ Địch An cũng không giống làm bộ, lúc này phất phất tay, vài tên Thánh đồ chung quanh lập tức thu hồi binh khí lui sang một bên, chỉ là ẩn ẩn hiện lên tư thếvây quanh. Francis đồng dạng tức giận nói:
- Ta bảo ngươi tại nơi đó chờ ta, ngươi thì tốt, ta vừa về đã không thấy tăm hơi, ta còn tưởng rằng ngươi thừa cơ lẻn trốn đi. Trong nội viện vừa mới tuyên bố lệnh truy nã đối với ngươi, còn chưa truyền đi, may mắn ngươi đã trở lại rồi, nếu không thì...
Đỗ Địch An im lặng, đồng thời cũng tức giận nói:
- Ngươi nên biết, thân phận của ta đã không có biện pháp chạy trốn, trốn chính là chết.
- Hết cách rồi, không nghe lời thì phải như vậy. Francis nhún vai:
- Ta chỉ phụ trách báo cáo, ngươi muốn trách thì trách chính mình không nên chạy loạn.
Sắc mặt Đỗ Địch An trầm xuống, biết rõ tranh luận là vô dụng, âm thanh lạnh lùng nói:
- Bây giờ chúng ta có thể trở về chứ?
- Đương nhiên.
Francis gọi một vị Thánh đồ bên cạnh tới, đưa miệng tới gần lỗ tai thấp giọng nói vài câu, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nhìn Đỗ Địch An nói:
- Đi thôi.
Đỗ Địch An nghe được hắn cho người trở lại triệt tiêu lệnh truy nã, trong lòng lại cảm thấy vài phần tức giận, mang theo nộ khí đuổi kịp bước chân của hắn.