← Quay lại trang sách

Chương 503 Giao Tiếp

Đêm đến.

Một đội kỵ tuyết Sư phi ra khỏi tường vây, dọc theo quan đạo khu hoang dã đi thẳng phía trước.

- Sự tình Ngoại Bích khu đã quản lý thỏa đáng, ngươi chỉ cần đi bổ nhiệm là được.

Francis níu lấy lông tuyết Sư, thân hình nhẹ nhàng lắc lư nhìn Đỗ Địch An nói:

- Nếu như ngươi không muốn hiện tại bạo lộ thân phận, chờ đến cự bích liền đeo mặt nạ lên đi.

Đỗ Địch An yên lặng không nói, mắt nhìn về phía trước, đường nhỏ hoang dã nhanh chóng khuất sau tầm mắt, hắn biết rõ chuyến đi này sẽ rất nguy hiểm. Nếu thân phận của hắn bị nhìn thấu hoặc là mất đi giá trị lợi dụng thì sẽ như quân cờ hết giá trị lợi dụng bị nội bích vứt bỏ.

Trên đường đi yên tĩnh im ắng.

Sau vài giờ, mọi người đi qua quá nửa khu hoang dã, đi tới tường cao phía trước, ven đường gặp gỡ vài đầu ma vật sinh sống gần quan đạo đều bị Francis chém giết, thi thể tùy ý vứt bỏ ở ven đường.

Đỗ Địch An đeo mặt nạ lúc trước Francis giao cho mình lên, cưỡi tuyết Sư đi tới trước tường cao.

Francis tiến lên chào hỏi với hai gã binh sĩ giữ cửa có thể chất không kém, hai binh sĩ này phối hợp lẫn nhau mở ra con đường. Francis lưu lại một vị Thánh đồ ở đây để tiếp ứng, dẫn Đỗ Địch An đi qua con đường, giờ phút này bóng đêm đen kịt, đến buổi tối tầm mười giờ, mặc dù là khu phồn hoa cũng đã đến thời gian giới nghiêm.

Francis quen việc dễ làm, mang theo Đỗ Địch An đi vào vùng ngoại thành, một đường tiến về phía trước.

Đỗ Địch An hít lấy không ít ẩm ướt tren cánh đồng rong bát ngát, hắn cảm giác toàn thân nhẹ nhõm giống như là cá về lại biển.

Hơn một giờ sau, Francis mang theo Đỗ Địch An đi vào một trấn nhỏ phía tây khu buôn bán, trong trấn nhỏ tối om, tất cả nhà dân đều đã tắt đèn đi ngủ, thị trấn ngoại thành đa số là bình dân sinh sống, đốt đèn dầu qua đêm đối với bọn họ mà nói là một loại xa xỉ.

Francis buộc tuyết Sư vào một cây đại thụ ngoài trấn nhỏ, nói:

- Chúng ta vào đi thôi

Đỗ Địch An hơi híp mắt, đi theo phía sau hắn vào thị trấn nhỏ.

Ban đêm bên ngoài gió rất lớn thổi qua thị trấn nhỏ giống như tiếng ác linh gào thét, người trong trấn nhỏ đã sớm ngủ say, âm Phong thổi qua cơ thể Đỗ Địch An cùng Francis cuốn theo từng cơn lá rụng điêu linh.

Sau khi Francis đi vào thị trấn nhỏ, vừa đi vừa dò xét giốngnhư đang tìm kiếm cái gì, sau một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt hắn tập trung vào một ngôi nhà vắng vẻ, ngôi nhà này đơn sơ không khác là mấy so với ngôi nhà bên cạnh, nhưng Đỗ Địch An chú ý ánh mắt Francis một mực bị con cá treo trước ngôi nhà trước mặt này hấp dẫn, trong lòng của hắn khẽ động, ngưng mắt nhìn vào con cá này. Hắn lập tức phát hiện con cá khô này không phải cá sông tầm thường mà là Hắc Thủy ngư tương đối hiếm thấy.

Toàn thân Hắc Thủy ngư có rất nhiều hắc ban, chuyên ăn những con cá bé hơn, bình thường chúng sinh hoạt ở trong nước bùn, rất khó để bắt.

Hắn nhìn thoáng qua con cá, lại nhìn về phía trong ngôi nhà, nhiệt cảm thị giác lập tức cảm giác được bên dưới ngôi nhà này lại có bốn đạo thân ảnh nhiệt lượng cực cao, hai đạo trong phòng ngủ, hai đạo trong hầm ngầm, một người dang đứng đấy.

Trong lúc hắn dò xét thì Francis đã đi tới trước cửa ngôi nhà này khẽ gõ gõ cửa.

Hai đạo thân ảnh trong phòng ngủ lập tức ngẩng đầu, kể cả hai người phía dưới tầng hầm cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Rất nhanh, một đạo thân ảnh trong phòng ngủ đứng dậy thắp lên một ngọn đèn màu vàng yếu ớt, chốt khóa đằng sau cánh cửa nhanh chóng được mở ra, cánh cửa chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ, lộ ra một gương mặt già nua, hắn nhìn Francis từ trên xuống dưới, kinh nghi nói:

- Ngươi là?

Francis thấp giọng nói:

- Hắc Ám vĩnh sinh!

Đồng tử Lão nhân co lại nhẹ nhàng thở ra, lập tức mở cửa, trong đôi mắt lờ mờ nhập nhèm lập tức lóe lên một tia linh sắc, con ngươi lão khẽ đảo mắt chung quanh, chú ý tới Đỗ Địch An đeo mặt nạ đằng sau, thấp giọng nói:

- Mau vào.

Francis nhấc chân bước vào, Đỗ Địch An cũng theo sát phía sau.

Lão nhân chờ hai người đi vào, thò đầu ra nhìn chung quanh một chút, thấy sắc đêm um tùm, không có người chú ý, lúc này mới đóng cửa, lần nữa khóa lại.

Lúc này một lão phu nhân khác trong phòng ngủ cũng đi ra, nhìn Francis cung kính hành lễ nói:

- Gặp qua Thánh sứ!

Francis khẽ gật đầu, nói:

- Queriso đâu?

Lão nhân đóng cửa lại đi tới nói:

- Queriso trưởng lão ở phía dưới, xin mời Thánh sứ đi theo ta.

Nói xong hắn cầm đèn dầu trong tay dẫn đường đi xuống tầng hầm ngầm, đốt cháy đèn dầu trên tường tầng hầm ngầm.

Tầng hầm ngầm này là một hầm rượu mười phần rộng rãi, giờ phút này có hai đạo thân ảnh đứng đấy, một lão giả và một thanh niên.

Francis nhìn thấy lão nhân, mỉm cười nói:

- Queriso trưởng lão.

Lão nhân nhìn thoáng qua cách ăn mặc của hắn, thấp giọng nói:

- Mời Thánh sứ đưa ra huân chương.

Francis lật tay đưa ra Thánh đồ huân chương của bản thân mình.

Lão nhân nhìn một lần, nhẹ gật đầu trả lại cho hắn, ánh mắt quét về phía Đỗ Địch An bên cạnh, nói:

- Vị này chính là tân nhiệm trưởng lão sao, hình như tuổi không lớn lắm.

Francis cười nói:

- Cái này liền không cần ngài quan tâm, kính xin trưởng lão nhanh chóng bàn giao cho xong, đêm nay ta còn muốn mang ngài trở về.

Queriso khẽ gật đầu nhìn Đỗ Địch An nói:

- Sự tình ta đã thông báo cho Trưởng Lão Hội, đã được đồng ý, ngươi chỉ cần đi đưa tin là được, thuận tiện cho mình một cái danh hiệu. Hắc Ám giáo đình chúng ta đều là dùng danh hiệu, mặt khác giới thiệu cho ngươi, đây là trợ thủ của ta: Mắt Ưng, giai đoạn này hắn sẽ trợ giúp cho ngươi hiểu được chức vụ của ngươi cùng Hắc Ám giáo đình, chờ ngươi không cần nữa thì hi vọng ngươi có thể an trí tốt cho hắn.

Nói xong lão chỉ về hướng thanh niên bên cạnh.

Đỗ Địch An nhìn thanh niên này một chút, đối phương cũng không mang mặt nạ, ngoại hình người này cực kỳ tuấn lãng, biểu lộ ôn hòa, bộ dáng nho nhã lễ độ, chỉ là đôi mắt có vài phần tà khí.

- Ngươi tốt chứ.

Đỗ Địch An điều chỉnh giọng nói, đối với hắn, khống chế hầu kết cải biến giọng nói là quá dễ dàng.

- Mắt Ưng gặp qua trưởng lão.

Thanh niên mỉm cười gật đầu.

Francis nói:

- Đã như vầy chuyện còn lại liền giao cho ngươi, ta ở chỗ này chờ ngươi, rạng sáng trước bốn giờ làm ơn quay trở lại đây.

Queriso gật gật đầu móc ra một cái mặt nạ trong áo đeo lên, nhìn Đỗ Địch An nói:

- Chúng ta đi thôi, mang ngươi tới tổng bộ để mọi người quen thuộc ngươi.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu.

Queriso mang theo Đỗ Địch An cùng thanh niên 'Mắt Ưng' rời khỏi, lão nhân mở cửa căn nhà, cung kính hành lễ, thẳng cho đến khi ba người biến mất trong bóng đêm, lúc này mới ngồi thẳng lên, khuôn mặt già nua hiện nên vẻ cười giả tạo trong bóng đêm rồi đóng cửa lại.