Chương 507 Triệu Tập
Trung niên áo choàng xám trắng liền giật mình, cẩn thận nhìn thân ảnh cao ngạo to lớn trong bóng đêm, nói:
- Dạ Vương đại nhân, ‘Hồi sinh tuyền’ tuy đắt đỏ, nhưng có thể nhận được sự quy thuận của một vị trưởng lão thì cũng không quá tệ chứ?
- Nếu có thể đổi được sự quy thuận của hắn thì tự nhiên cũng không lỗ.
Người trên Vương tọa lạnh lùng nói:
- Nhưng người này tự xưng là ‘Ma Vương’, nhân vật có dã tâm như thế sao lại cam tâm khuất phục dưới người khác! Trước mắt quy thuận chỉ là vừa tiếp nhận trưởng lão, căn cơ quá mỏng, không có năng lực cự tuyệt mà thôi, sau này có cơ hôi tất nhiên sẽ tự lập!
Sắc mặt trung niên nhân áo choàng xám trắng biến hóa, liền nói:
- Dạ Vương đại nhân, nếu đã như vậy sao chúng ta không chiếm dụng khu thứ 9 trước khi đôi cánh hắn cứng cáp, sau này hắn muốn làm Ma Vương thì cũng chỉ là một tư lệnh đơn độc thôi.
- Việc chiếm dụng là không thể, nhưng tuyệt đối không thế để khu thứ 9 lớn mạnh, nếu không cách cục của ba vị Vương gia hôm nay chắc chắn sẽ bị đánh phá, lâm vào hỗn loạn.
m thanh Dạ Vương lạnh lùng.
- Vâng.
…
…
Trời tờ mờ sáng.
Đỗ Địch An vẫn ngồi trong phòng làm việc đọc tư liệu của khu thứ 9, sau khi xem một đêm, hắn đại khái cũng đã hiểu rõ tình hình của khu thứ 9, trong toàn bộ 12 khu của Hắc Ám giáo đình, khu thứ 9 thuộc dưới trung đẳng, bất luận là số lượng giáo đồ, tài phú, vũ lực trong khu vực đều không thể địch lại các đại khu khác, nhất là khác nhau một trời một vực với khu thứ 3 do Dạ Vương chưởng quản.
- Không ngờ lại có sự chênh lệch lớn như vậy với 12 khu, cũng không biết Dạ Vương này có phải là chấp sự của bộ giám sát mà Tu đạo viện phái tới không.
Trong lòng Đỗ Địch An thầm suy tư, nhưng rồi lại nghĩ:
- Phải hay không thì thân phận cũng không có gì khác biệt rồi, theo như Hình bộ trưởng lão nói, một khi bạo lộ, hoặc là lui về khu nội bích nhận chức hoặc đẩy vào cực hình, cho dù hắn là thân phận gì thì tương lai nếu không là bằng hữu thì là địch nhân.
- Trưởng lão, ngài gọi ta?
Mắt Ưng đẩy cửa tiến vào.
Đỗ Địch An gật đầu, phân phó nói:
- Gọi tất cả Ngũ Tinh luyện kim thuật sĩ, Đại ma dược sư, đại Chiêm bặc sư, Hắc Ám kỵ sĩ trưởng cùng Đại Hắc Ám kỵ sĩ đều tới đây, ta muốn mở một hội nghị.
- Họp?
Mắt ưng liền giật mình, rất nhanh hiểu được, gật đầu đáp:
- Ta đi thông báo cho bọn họ.
Đỗ Địch An gật gật đầu, đợi hắn đi liền xem tiếp tư liệu, tất cả 11 khu vực khác đều là tình báo sưu tập đến của những trưởng lão đảm nhiệm trước đó.
- Tam Vương của 12 khu theo thứ tự là Dạ Vương của khu thứ 3, Kiếm Vương khu thứ nhất, Minh Vương khu thứ năm, thủ hạ của tam Vương đều phụ thuộc vào các trưởng lão khác. Ngoài ra, khu thứ 2, khu thứ 10 và khu 12 đều là tán phái, không phụ thuộc vào tam Vương, như vậy xem ra tổng cộng chia làm bốn phe phái, giữa ba tán phái sẽ chiếu ứng lẫn nhau, nhưng cũng chỉ ở mức độ chiếu ứng thôi.
Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, trầm tư không nói.
Sau một hồi.
Mắt ưng đến báo cáo, cung kính nói:
- Trưởng lão, hai vị Ngũ Tinh đại luyện kim thuật sĩ Stuart cùng Corina đã tới rồi, đang chờ ngài ở phòng hội nghị.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua đồng hồ cát bên cạnh, nhướng mày nói:
- Những người khác đâu?
Mắt ưng cúi đầu nói:
- Vẫn đang trên đường đến.
- Bình thường cũng chậm vậy sao?
Đỗ Địch An nhíu mày.
Mắt ưng khẽ nhìn hắn một cái nói:
- Trưởng lão, bọn hắn có lộ trình khá xa, còn có việc trong tay nên khó tránh khỏi sẽ chậm một chút.
Đỗ Địch An chú ý tới ánh mắt của hắn, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Thời gian tập hợp họp của các ngươi trước kia là bao lâu?
Trong mắt Mắt ưng hiện lên vẻ khẩn trương đáp:
- Hồi bẩm trưởng lão, trước kia chậm nhất là khoảng hai tiếng rưỡi.
- Được, hiện tại đã qua một giờ, đợi thêm một tiếng rưỡi nữa.
Đỗ Địch An khua tay nói:
- Ngươi lui xuống trước đi, bảo bọn hắn chờ.
- Vâng.
Mắt Ưng muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng nhịn xuống rời đi.
Một tiếng rưỡi nhanh chóng trôi qua.
Cốc cốc.
Mắt ưng gõ cửa.
- Vào đi.
Mắt Ưng đẩy cửa đi vào, nhìn qua Đỗ Địch An đang tập trung tinh thần lật xem chồng tư liệu bên cạnh trước bàn làm việc, rất nhanh liền cúi đầu nói:
- Trưởng lão đại nhân, đã đến giờ rồi.
Ánh mắt Đỗ Địch An thu hồi từ tư liệu về nhân viên khu phân bộ và các cơ sở chức nghiệp của khu thứ 9 trong tay, ngẩn đầu nhìn Mắt Ưng nói:
- Tất cả đã đến đông đủ rồi sao?
Mắt ưng do dự, nói:
- Trưởng lão, còn 7 người không đến.
- Bảy người?
Lông mi Đỗ Địch An giương lên.
Tổng nhân số họp cũng chỉ có 16 người, bây giờ thậm chí còn gần một nửa số lượng không đến?
- Được.
Đỗ Địch An đứng dậy nói:
- Viết tên của những người không tới lại, đợi lát nữa giao cho ta.
Mắt Ưng thấy ánh mắt Đỗ Địch An bất thiện, liền nói:
- Trưởng lão đại nhân, ngài mới tới tiếp nhận nên khó tránh khỏi bọn hắn muốn bày ra chút dáng vẻ kiêu ngạo, nếu như náo loạn với họ sẽ ảnh hưởng quá lớn đối với khu thứ 9 chúng ta, ngộ nhỡ bọn hắn đầu nhập vào khu khác vậy càng tổn thất lớn, hi vọng ngài không nên kích động….
Đỗ Địch An vừa lúc đi ngang qua hắn, nghe vậy liền dừng bước, thanh âm lạnh lùng nói:
- Mong ngươi nhớ rõ một điểm, ở địa bàn của ta không có bất kỳ ai có thể tự cao tự đại với ta!
Mắt Ưng kinh ngạc.
Đỗ Địch An đã đi ra khỏi cửa.
Mắt Ưng quay người đuổi kịp dẫn đường cho Đỗ Địch An, đồng thời vụng trộm nhìn ánh mắt trên mặt nạ của Đỗ Địch An, lại phát hiện hắn không có phẫn nộ như tưởng tượng, mà là một đôi mắt bình tĩnh thâm thúy.
Dưới sự dẫn đường của Mắt ưng, Đỗ Địch An đi qua hai lầu đại sảnh, sau đó đi vào một gian phòng rộng rãi bên trái, hắn nhìn thấy có 11 đạo thân ảnh ngồi trong phòng, trong đó có 5 đạo thân ảnh toàn thân tản ra Hỏa diễm nóng bỏng, sáu người còn lại khí tức tương đối ảm đạm, chỉ là cao hơn một chút so với người bình thường.
Nhưng trong thân thể của sáu người này có chút quái dị, nhiệt lượng thân thể phân bố không đồng thời, trong đó có hai người cánh tay cực kỳ nóng bỏng, nhiệt lượng thân thể cũng rất ảm đạm, còn có một người trước ngực đỏ thẫm, tứ chi lại toả nhiệt lượng.
- Trưởng lão, mời.
Mắt ưng chủ động đẩy cửa ra, cung kính nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An đ vào trong phòng, đây là một phòng hội nghị cực kỳ xa hoa, trang trí vàng son lộng lẫy, kể cả bàn họp cũng đều là tài liệu đắt đỏ, khí phái bất phàm.
Cửa vừa mở ra, âm thanh đàm tiếu bên trong phòng hội nghị lập tức im bặc, tất cả nghiêng đầu lại hoặc giương mắt nhìn về phía Đỗ Địch An, nhìn thấy mặt nạ trên mặt Đỗ Địch An, có người nhướng mày.
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của mọi người, Đỗ Địch An cũng không khẩn trương, tuy hắn biết được mọi người tại đây đều là đại lão của Hắc Ám giáo đình, ở bên ngoài đều là ‘Tà Ma’ danh chấn một phương làm người khác nghe mà sợ mất mật, nhưng hắn hôm nay đã không phải là hài đồng non nớt mấy năm trước, lúc đạt được thành tựu đại sư Thần Thuật cũng được nhìn thấy một đám đại sư, nên đã có thể thong dong ứng phó những trường hợp này.
Hắn đi vào phòng hội nghị, nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Chào các vị, lần đầu gặp mặt, ta là Tân nhiệm trưởng lão, danh hiệu ‘Ma Vương’, hôm nay gọi các vị đến đây chỉ muốn tùy tiện phiếm vài câu.
- Ma Vương?
Nghe thấy danh hiệu bá đạo, mọi người đều khẽ giật mình, trong mắt có chút kinh ngạc.
Rất nhanh, một vị nữ nhân ăn mặt xinh đẹp ngồi gần đó lập tức nói:
- Danh hiệu Ma Vương? Trưởng lão, ngươi cũng đã biết trưởng lão của 12 khu ở Hắc Ám giáo đình chúng ta, ngoại trừ tam Vương ra thì không ai dám dùng chữ ‘Vương’ vào danh hiệu, ngươi làm như vậy có quá lộ liễu không? Lỡ khiến tam Vương hiểu lầm thì khu thứ 9 chúng ta chẳng phải trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?
- Đúng vậy!
- Trưởng lão, danh hiệu này của ngươi ý tứ khiêu khích quá nặng, sửa lại đi!
Hai người bên cạnh nói phụ họa.