← Quay lại trang sách

Chương 508 Chỉnh Trị

Đôi mắt Đỗ Địch An nhắm lại lẳng lặng chờ bọn hắn nói xong, thấy không có ai nói tiếp, lúc này mới nói ra:

- Hôm nay ngày đầu gặp mặt liền bảo ta chuyển danh hiệu, đây chính là nghi thức hoan nghênh của các ngươi sao?

Ba người lên tiếng lúc trước lập tức biến hóa sắc mặt, nữ tử xinh đẹp nói:

- Trưởng lão, ngài đã hiểu lầm rồi, chúng ta không có ý khác, chỉ là danh hiệu này của ngài thật sự quá rêu rao rồi, khu thứ 9 chúng ta trong 12 khu chỉ là tiêu chuẩn trung đẳng, nếu ngài khiến tam Vương không vui, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi!

Đỗ Địch An dừng ở nàng, từ trang phục có thể đại khái đoán ra được nàng là một Đại ma dược sư, hắn mỉm cười nói:

- Thế nào là không tưởng tượng nổi?

Nữ tử xinh đẹp thấy trong lời nói của hắn có gai, sắc mặt không khỏi khó nhìn, nói:

- Trưởng lão, ta chỉ là hảo tâm một phen….

- Ta biết.

Đỗ Địch An ngắt lời nàng, ánh mắt lập tức lạnh như băng, nhìn tất cả mọi người chậm rãi nói:

- Hôm nay gọi các ngươi tới chỉ là tùy tiện phiếm vài câu, tạm thời định vị cùng phát triển trong tương lai của khu thứ 9 chúng ta, mục tiêu của ta chỉ có một, mạnh nhất!

Lời này vừa nói ra, cả phòng họp lập tức yên tĩnh.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An.

- Mạnh nhất?

Một trung niên nhân bên cạnh sửng sốt, cười khổ nói:

- Trưởng lão, ngài mới vừa lên chức nên không hiểu rõ tình huống nơi này, khu thứ 9 chúng ta….

- Ta sẽ giải thích.

Đỗ Địch An ngắt lời hắn rồi nói:

- Tình hình khu thứ 9 ta đã xem qua, tình báo của tam Vương ta cũng biết. Với năng lực trước mắt của chúng ta thì xác thực không có biện pháp chống lại với tam Vương, nhưng chúng ta có thể phát triển, có thể đuổi theo, các vị hẳn là muốn xem sắc mặt của tam Vương, bị lượt đoạt tài nguyên cũng nén giận, giận mà không dám nói gì?

Nghe được lời hắn nói, mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ bằng câu nói sau cùng liền biết được Đỗ Địch An đã xác định.

- Đương nhiên chúng ta cũng muốn, nhưng muốn đuổi kịp tam Vương rất khó khăn, với tài nguyên cùng quan hệ của chúng ta, mặc dù bọn hắn trì truệ không tiến nhưng thì ta cũng cần 10 năm mới có thể đuổi kịp.

Một lão giả bên cạnh bất đắc dĩ nói.

- Không sai.

Nữ tử xinh đẹp gật đầu nói với Đỗ Địch An:

- Trưởng lão đại nhân, nếu ngài nói như vậy rồi thì xin hỏi ngài có kế hoạch gì, nếu chỉ nói ngoài miệng thì vẫn đừng nói hơn, chỉ cần khiến tam Vương nổi giận thì không phải khu thứ 9 chúng ta có thể chịu được.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Kế hoạch rất đơn giản, tăng chương trình học huấn luyện, dùng hết sức tài bồi Ngũ Tinh luyện kim thuật sĩ cùng Đại ma dược sư mới, đồng thời bồi dưỡng thêm một ít Hắc Ám kỵ sĩ là được.

Nghe vậy, nữ tử xinh đẹp ngây ngẩn người, qua một lúc lâu mới kịp phản ứng, mở to hai mắt nhìn, nói:

- Trưởng lão, ngài, ngài đang nói đùa sao?

Đỗ Địch An chân thành nói:

- Chẳng lẽ không phải sao?

Nữ tử xinh đẹp dở khóc dở cười nói:

- Lời ngài nói đương nhiên đúng, nhưng vấn đề là muốn tài bồi một vị Ngũ Tinh luyện kim thuật sĩ hoặc Đại ma dược sư mới, thậm chí là Đại Chiêm Bặc sư cũng cần thời gian mấy năm liền mới có thể, cho dù may mắn đụng phải một ít đệ tử thiên tài cũng cần 7 8 năm mới có thành tựu, chúng ta muốn tài bồi Ngũ Tinh luyện kim thuật sĩ mới, trong mười năm có được hai vị đã là không tệ.

- Đừng xem chút việc này như quá khó khăn.

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Những điều này ta tự có biện pháp, hôm nay gọi các vị đến đây chỉ là muốn nói với các vị rằng, sau này nhiệm vụ mà ta nhắn nhủ hi vọng các vị sẽ chăm chú chấp hành, nếu vì nguyên nhân cá nhân làm cho nhiệm vụ thất bại thì hậu quả sẽ không như các ngươi mong muốn đâu.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh nặng nề đột nhiên vang lên, một vị trung niên nhân áo đen ngồi ở vị trí cuối cùng của bàn hội nghị giương mắt, trên mặt tràn ngập vẻ nhạo báng, lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Vô tri! Thật không biết sao lại bổ nhiệm người như ngươi làm trưởng lão, quả thực buồn cười! Ngươi cho rằng Luyện kim thuật sĩ cùng Ma dược thuật sĩ là chức nghiệp gì, muốn học là học? Ngươi cho rằng chỉ cần có Thần Chúc phúc thì mỗi người đều có thể trở thành Hắc Ám kỵ sĩ trưởng? Vô tri!

Đỗ Địch An khẽ chớp mắt, lẳng lặng nhìn hắn.

- Thế nào, ngươi không phục?

Trong mắt trung niên nhân tràn ngập lãnh ngạo, nhìn thẳng Đỗ Địch An không hề sợ hãi.

Đỗ Địch An biết rõ lực lượng của hắn ở đâu, với tư cách là một gã Hắc Ám kỵ sĩ trưởng, ở đại khu tương ứng tuyệt đối thuộc về nhân vật cao tầng cho dù là trưởng lão cũng cần khách khí mà đối đãi hắn, nếu không có thể tùy thời phản bội chạy đến khu vực khác, mặc dù sau khi phản bội sẽ tạo ra ảnh hưởng nhất đjnh đối với bản thân, rất khó có thể lại phản bội chạy trốn lần thứ hai, nhưng chung quy vẫn là lựa chọn giữ lại.

Hơn nữa, thực lực và lực ảnh hưởng của bản thân hắn cùng với thống soái đội ngũ Hắc Ám kỵ sĩ, mặc dù là trưởng lão hạ lệnh truy nã hắn thì cũng khó làm được, đây chính là điều làm cho người khác kính sợ ở Hắc Ám kỵ sĩ.

- Còn gì muốn nói không?

Đỗ Địch An nói.

Trung niên nhân hừ lạnh một tiếng nói:

- hôm nay tới vốn định cho ngươi chút mặt mũi, không ngờ mới nhận chức lại là cái bọc mủ, chân còn không đứng vững liền dám khiêu chiến cùng tam Vương, miệng nói bốc nói phét, sớm biết như thế chi bằng ta ở nhà ngủ ngon, uổng phí thời gian!

Đỗ Địch An vẫn chỉ lặng yên nhìn hắn.

Trng niên nhân thấy Đỗ Địch An chậm chạp không dáp lời, sắc mặt có chút lúng túng, hai mắt càng âm trầm nói:

- Thế nào, ngươi không phản đối?

- Nếu ngươi đã nói xong thì ta sẽ nói một câu.

Đỗ Địch An chậm rãi nói:

- Người vừa mới nói tài bồi Luyện kim thuật sĩ rất khó khăn, tài bồi Hắc Ám kỵ sĩ cũng rất khó khăn, nếu không khu thứ 9 nhiều năm như vậy cũng không chỉ nằm trong bậc thấp, nhưng hiện tại, từ hôm nay trở đi, khu thứ 9 do ta chưởng quản, nơi này là địa bàn của ta, các ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ mà ta nhắn nhủ, tối đa nửa năm, khu thứ 9 sẽ xếp hạng trong 5 đại khu! Mà ta cũng sẽ trở thành Vương mới!

- Lời nói ta đã nói ra rồi, các vị có thể lựa chọn không tin, nhưng bất kể các vị có tin hay không thì ta chỉ nói một lần, nhiệm vụ mà ta nhắn nhủ, nếu ai vì nguyên nhân cá nhân mà không hoàn thành, hoặc là một mình cấu kết với đại khu khác, ta tuyệt đối sẽ không nhẹ tay!

Nghe vậy, mọi ngườ có chút giật mình, kể cả nữ tử xinh đẹp cùng trung niên nhân cũng thay đổi sắc mặt, không ngờ Đỗ Địch An lại thổi một hơi lớn như vậy.

Trung niên nhân nhíu mày, trong lòng có chút bất mãn nhưng nhìn thấy bộ dáng chắc chắn của Đỗ Địch An, ngữ điệu mỉa mai trong lòng đã đến miệng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Dù sao thời gian nửa năm cũng rất nhanh, vị trưởng lão mới nhận chức này nếu không có một điểm lực lượng, không có đạo lý mà nói ra lời lớn như vậy, đến lúc đó thất tín với tất cả mọi người thì uy tín hoàn toàn biến mất.

Hậu quả như vậy thì hắn tin Đỗ Địch An nhất định biết rõ, dù nói thế nào cũng là nhân vật mà bên trên phái tới nên chút đầu óc ấy hẳn là có sẵn.

- Trưởng lão, ngài có kế hoạch gì rồi sao?

Lão giả bên cạnh hiếu kỳ hỏi.

Đỗ Địch An nói:

- Cái này đương nhiên.

- Nếu trưởng lão đã nói ra lời này thì chúng ta tạm thời tin ngươi.

Nữ tử xinh đẹp quét mắt nhìn mọi người, nói với Đỗ Địch An.

Trong mắt Đỗ Địch An không có chút nào vui vẻ, xoay người nói với Mắt Ưng bên cạnh:

- Tên những người không tới đã viết xong chưa?

- Viết xong rồi.

Mắt Ưng vội cung kính chuyển tới.

Đỗ Địch An không nhận, chỉ nói:

- Không cần xem, tất cả những người trên này đều hủy bỏ chức vị đi.