← Quay lại trang sách

Chương 515 Tự Nhiên Giáo

Đỗ Địch An hơi khiêu mi, không nghĩ rằng mới vừa lên nhậm chức còn chưa ngồi vững đã tìm việc cho mình.

- Điều phái mười tên giáo đồ, đến nay 7 giờ một khắc đánh chết 'Malitai '. Phái một gã thuật sĩ luyện kim Tam Tinh, không thể đánh rắn động cỏ, không thể để mục tiêu rời khỏi phạm vi săn giết. Địa điểm mục tiêu, số 12 khu phố Frankland...

Nội dung ngắn gọn, ngoài nhiệm vụ không có một câu thừa thãi nào.

- Nhiệm vụ chỉ cần đánh chết 'Malitai' là được, lại còn chỉ định nhân số cùng thân phận giáo đồ...

Đỗ Địch An hơi híp mắt:

- Cái này hẳn là để cho ta chuẩn bị, ta muốn đích thân nhìn xem rốt cuộc vị 'Malitai' này là nhân vật như thế nào.

Hắn ghi nhớ chữ viết trên thư rồi thiêu hủy để tránh bị người tìm được, bại lộ thân phận của mình, tuy chữ viết này chưa chắc là lão già Giáo Hoàng, nhưng hơn phân nửa cũng là người thân cận bên cạnh hắn viết.

- Mắt Ưng.

Chờ tro tàn dập tắt, Đỗ Địch An hướng bên ngoài kêu lên.

Két!

Cửa phòng bị đẩy ra, Mắt Ưng cung kính đi đến hỏi:

- Đại nhân có gì phân phó.

- Đi điều tra xem thử 'Malitai' là người nào, chính là người ở tại khu phố Frankland.

Đỗ Địch An nói.

Mắt Ưng tiếp nhận mệnh lệnh rồi làm theo.

Cũng không lâu sau hắn trở về phòng cung kính nói:

- Đại nhân, đã điều tra ra rồi, vị Malitai mà ngài nói này là y học viện lịch sử truyền thụ đương nhiệm, năm nay 58 tuổi, sinh ra ở một gia đình kỵ sĩ Điện Đường xuống dốc, ông hắn từng là Bạch Ngân Kỵ Sĩ, trong nhà có 20 mẫu đất. Cha hắn đã qua đời, mẹ hắn sinh hoạt trong một thị trấn nhỏ ở quê hương. Hắn tạm cư ở số 12 khu phố Frankland...

Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An thấp giọng:

- Hắn hình như còn có một thân phận là giáo đồ tự nhiên giáo.

Đỗ Địch An không nghĩ tới hắn lại điều tra được tin tức của người này một cách rõ ràng nhanh như vậy, trong lòng không thể không kinh ngạc với mạng lưới tình báo của Hắc Ám Giáo Đình, nói:

- Tự nhiên giáo? Ngươi nói chính là tự nhiên giáo không tin thần?

- Đúng vậy.

Mắt Ưng cung kính gật đầu:

- Tự nhiên giáo không tin Quang Minh Thần, cũng như Đại Thánh Thần, bọn hắn nói gì đó các loại 'Duy vật' khinh nhờn Thần linh. Mấy năm trước bọn chúng hoạt động khá ít, gần hai năm qua lại càng ngày càng manh động. Khu thứ 9 chúng ta cùng tự nhiên giáo cũng có va chạm qua mấy lần, nhưng chưa có va chạm nào lớn.

- Vì sao?

- Queri trưởng lão nói, so với chúng ta, Quang Minh Giáo Đình càng muốn đối phó bọn hắn hơn, xương cốt như vậy để cho Quang Minh giáo đình gặm.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu. Nói như vậy Queri quả thật không phải người mà tu đạo viện phái tới, chỉ là tin thân phận khác của Giáo hoàng nên chắp tay đem vị trí nhường cho mình. Hành động lần này của tu đạo viện không cần tốn nhiều sức đã diệt trừ được một trưởng lão chính thức của Hắc Ám Giáo Đình, lại nâng đỡ một người của mình lên. Lưỡi đao sắc bén như thế không ai vượt qua được.

- Trước mắt có thuật sĩ luyện kim cấp bậc Tam Tinh nhàn rỗi hay không?

Đỗ Địch An hỏi. Mắt Ưng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có mấy tên.

- Từ trong đó chọn ra một tên, bảo hắn mang chín người đêm nay theo ta cùng đi giết tên Malitai này, sáu giờ tối xuất phát.

Đỗ Địch An phân phó.

Mắt Ưng lắp bắp kinh hãi:

- Ngài muốn đích thân đi giết hắn?

- Chiếu cố hắn, sẵn tiện diệt luôn tự nhiên giáo.

Đỗ Địch An thuận miệng nói.

Mắt Ưng hiểu được, không dám hỏi nhiều nữa, đồng ý một tiếng rồi thối lui.

Sau khi Mắt Ưng rời đi, Đỗ Địch An ngồi trên ghế suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lấy ra màng thú giữ mặt thoa lên mặt mình. Sau này dù sao cũng không thể lúc nào cũng đeo một cái mặt nạ, lỡ như có người bắt chước áo quần của mình truyền đạt mệnh lệnh giả sẽ tạo nên hậu quả không thể tưởng tượng, hơn nữa hiệu quả bảo hộ của thứ này, so với mặt nạ tốt hơn.

Lúc trước vô dụng vì lo lắng độc bên trên đồ. Hiện nay đã có hồi sinh tuyền do Dạ Vương đưa tới nên không cần lo lắng điểm này. Hơn nữa lúc trước mình đã nói với Mắt Ưng là mang màng thú giữ lên mặt, đã lâu như vậy, nếu bên trên có độc mà mình không có phản ứng trúng độc. Dù sao người duy nhất có thể tiếp xúc với thứ này ngoài tu đạo viện cũng chỉ có hắn mà thôi.

Thú giữ mặt màng hơi mỏng dán trên mặt như một tầng da thịt mềm non, lại giống như thẩm thấu đến lỗ chân lông. Hắn nhìn mình trong gương, rõ ràng nhìn thấy mặt mình trở thành một khuôn mặt khác. Thú giữ mặt màng dường như biến mất trên mặt, chỉ khi tập trung tinh thần ngưng mắt nhìn mới có thể nhìn lỗ chân lông có một chút khác biệt.

Hắn vuốt ve mặt, lập tức nhìn thấy bộ dáng chính mình trong gương, như là cao su đất dẻo có thể tùy ý vuốt ve.

- Quá thần kỳ, không nghĩ tới tu đạo viện còn có thể tạo ra vật như vậy.

Đỗ Địch An sợ hãi thán phục, thứ này cơ hồ có thể làm cho hắn ngụy trang thành bộ dáng bất cứ người nào, tại thời đại thủ đoạn trinh thám yếu kém này quả thực chính là Thần Khí của tội phạm!

Tuy nhiên chỉ bằng vào vật ấy ở trước mặt sở thẩm phán, không làm kinh động đến Trừng Giới Giả thì được. Còn một khi có Trừng Giới Giả tham gia, bằng Ma Ngân năng lực thiên kì bách quái, chỉ đổi khuôn mặt không cách nào tránh thoát truy lung. Dù sao thì mặt có thể biến nhưng mùi trong lỗ chân lông phát ra cũng rất khó che dấu, trừ khi lúc nào cũng đeo hương liệu khác.

- Giả trang người già thì thanh âm nói chuyện không giống, vẫn nên đổi gương mặt trẻ tuổi đi.

Đỗ Địch An vuốt ve tấm gương.

Thời gian nhanh chóng qua đi, chớp mắt đã đến 6h tối.

Mang theo chín vị bằng hữu ở cạnh xe ngựa bên ngoài trang viên chờ, thỉnh thoảng nhìn thời gian, trong lòng tràn ngập khẩn trương cùng kích động, trái tim kịch liệt đập mạnh cả buổi chiều.

Hắn không nghĩ tới chính mình có thể cùng với trưởng lão của Hắc Ám Giáo Đình cùng nhau xuất hành làm nhiệm vụ, cảm giác như đang ở trong mộng. Hơn nữa nhiệm vụ lần này có độ khó không cao, hắn có thể biểu hiện mình. Hắn hiểu được làm tốt không bằng nhờ tốt. Nếu có thể bám lên cây đại thụ trưởng lão, sau này hắn chỉ cần tùy tiện lấy được một cơ hội thì có thể lần nữa tấn chức rồi.

Lúc hắn đem tin tức này nói cho các bằng hữu của hắn, bọn họ liền tranh nhau tặng lễ nịnh nọt, chỉ để có thể có tên trong danh sách. Điều này cũng làm cho hắn thấy một chút hư vinh. Tuy nhiên để không ảnh hưởng đến biểu hiện của mình, hắn không chọn lựa mấy vị bằng hữu thuật sĩ luyện kim Tam Tinh đó mà tuyển một ít bằng hữu mình quen biết không sâu còn đang ở tầng dưới chót.

Lúc hắn đang khẩn trương chờ đợi, hai thân ảnh từ trong trang viên đi ra. Trun ngẩng đầu nhìn, đôi mắt lập tức sáng ngời, nhận ra một người trong đó chinh là Mắt Ưng đại danh đỉnh đỉnh, thư ký bên cạnh trưởng lão. Dù cho là thuật sĩ luyện kim Ngũ Tinh nhìn thấy hắn cũng đều khách khí, không dám lãnh đạm.

Nghĩ tới đây, trái tim Trun hung hăng nhảy lên, ánh mắt rơi vào trên người thanh niên bên cạnh Mắt Ưng. Đây là một thanh niên tuấn tú ngoài 20, một thân đen kịt, dáng người thon dài khí chất đặc biệt.

- Trưởng lão!

Trun cung kính thấp giọng hành lễ.

Đỗ Địch An nhíu mày.

Mắt Ưng thấy, lập tức nhẹ giọng trách móc:

- Không có đầu óc, nói cái gì đó, nơi này là bên ngoài.

Trun sợ đến nhảy lên, sắc mặt trắng nhợt, thu hồi lễ nghi, chột dạ nhìn chung quanh một chút, nói với Đỗ Địch An:

- Đúng, thực xin lỗi, ta kìm lòng không được liền...

Đỗ Địch An chẳng muốn truy cứu, nói:

- Người đã đông đủ chưa, chuẩn bị ra đi.

- Đủ, đủ.

Trun nơm nớp lo sợ mà nói.

Đỗ Địch An gật đầu, đi vào một chiếc xe ngựa ngồi xuống.

Mắt Ưng lo lắng nhìn Đỗ Địch An:

- Thật sự không cần ta cùng đi sao?

- Không cần, ngươi trở về đi.

Đỗ Địch An đóng cửa lại.

Trun trở lại trước xe ngựa, nháy mắt với các bằng hữu của mình, tất cả đều nhanh chóng lên xe ngựa.

Trun nói khẽ với Đỗ Địch An trong xe ngựa:

- Chúng ta xuất phát được chưa ạ?

- Ừ.

Trun khống chế xe ngựa rời khỏi trang viên.

Sau khi xe ngựa đi vào nội thành còn cố ý vòng quanh vài con đường rồi mới chạy nhanh vào khu phố Frankland. Rất nhanh, xe ngựa dừng ở cửa ra vào số 12 khu phố Frankland. Trun nhảy xuống xe ngựa, đi đến bên cạnh thùng xe Đỗ Địch An nơm nớp lo sợ nói:

- Đến vị trí rồi, hiện tại liền động thủ sao?

Giọng nói tràn ngập cung kính, lúc trước vừa mới gặp mặt liền mắc sai lầm, trong lòng của hắn tràn ngập bất định, lời nói hết sức cung kính.

Đỗ Địch An đẩy cửa xe ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cao ốc trước mặt, có thể nhìn thấy bên trong cao ốc có hai người. Một người đang bận chuyện gì đó, có lẽlà người hầu, người còn lại thì ngồi, hẳn là Malitai.

- Các ngươi xử lý hiện trường trước, đừng để cho Quang Minh Giáo Đình tìm được tung tích.

Đỗ Địch An bàn giao:

- Đợi ta đi ra động thủ lần nữa. Mặt khác, không có lệnh của ta, ai cũng không được tiến đến.

- Vâng.

Trun cung kính cười lấy lòng.

Đỗ Địch An không nhìn hắn, nói xong liền bước về hướng cửa nhà Malitai, khẽ gõ cửa. Rất nhanh, cửa mở, một phụ nữ trung niên tướng mạo bình thường mặc trang phục người hầu nghi hoặc nhìn Đỗ Địch An:

- Ngài là?

- Ta tìm Malitai tiên sinh.

Đỗ Địch An cười nói.

- Vậy ngài vào trước đi, Mali tiên sinh ở thư phòng lầu hai, ta đi báo giúp ngài một tiếng.

Phụ nữ trung niên nhìn Đỗ Địch An, mở cửa ra, lấy dép lê sạch sẽ ra đưa cho Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An thay đổi dép lê đi vào phòng khách, lập tức kinh ngạc, phòng khách này khắp nơi tất cả đều là giá sách, bên trên bày đầy sách vở.

- Mali tiên sinh năm phút nữa sẽ xuống.

Phụ nữ trung niên xuống lầu châm trà cho Đỗ Địch An rồi nói ra.

Đỗ Địch An nói một tiếng cám ơn, tiếp nhận nước trà rồi yên tĩnh chờ đợi. Phụ nữ trung niên cầm khăn lau ở bên cạnh chà lau khắp nơi, quét dọn vệ sinh, thỉnh thoảng nhìn Đỗ Địch An một cái.

Đỗ Địch An đột nhiên cảm giác mình không nên làm cho tướng mạo tuấn mỹ như vậy, quá mức gây chú ý ánh mắt của người ngoài rồi.

Năm phút rất nhanh qua đi, lầu trên truyền đến tiếng bước chân, một lão già hơi gù tóc lấm tấm bạc đi xuống lầu, dừng ở lan can nhìn chằm chằm Đỗ Địch An nghi hoặc, nhưng thấy Đỗ Địch An quần áo bất phàm, vẫn đi tới, đẩy kính mắt trên sống mũi nói:

- Ngài là?

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

- Mali tiên sinh ngươi khỏe chứ, lần đầu gặp mặt, ta là trưởng lão của khu thứ 9 Hắc Ám Giáo Đình.

Mỉm cười khách khí trên mặt Malitai lập tức cứng đờ, giật mình.

Có hai nguyên nhân làm hắn ngơ ngẩn. Đầu tiên là hắn chưa từng nghe qua người Hắc Ám Giáo Đình trốn đông trốn tây lại có thể giới thiệu thân phận của mình một cách chính thức như vậy, dường như mình không phải đến từ Hắc Ám Giáo Đình mà đến từ kỵ sĩ Điện Đường. Thứ hai là không nghĩ tới người của Hắc Ám Giáo Đình lại cứ như vậy ngồi ở trước mặt của mình, hơn nữa còn là thân phận trưởng lão.

- Hắc Ám Giáo Đình?

Lúc này, thanh âm kinh ngạc vạn phần vang lên bên cạnh, đúng là người phụ nữ trung niên quét dọn vệ sinh kia. Mặt mũi nàng tràn đầy kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mắt khó mà tin được.

Nhưng rất nhanh, một lực đạo mạnh mẽ xuất ra, nàng chưa kịp phản ứng, vừa muốn há mồm lớn tiếng kêu, vẻn vẹn chỗ đau xót ở cổ, mắt lập tức đen lại, ngã xuống. Máu tươi từ cổ của nàng cái chảy ra nhanh chóng lan tràn ra mặt đất.

Đỗ Địch An nâng lên cánh tay, giữa ngón tay hình như cầm đồ vật gì đó nhưng giờ không thấy nữa. Không thấy còn có cái đĩa màu trắng bên dưới chén trà người phụ nữ trung niên đưa cho hắn. Đĩa đã nhuộm hồng cả.

Đỗ Địch An lại nhìn không chớp mắt, vẫn mỉm cười nhìn Malitai trước mặt, sâu trong ánh mắt ôn hòa dường như có một cỗ lực lượng đặt ở trên miệng Malitai, khiến miệng hắn mở rộng nhưng lại không nói ra được.

- Ngươi, ngươi!

Thân thể Malitai hơi quơ quơ, sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên té trên mặt đất, ánh mắt chấn kinh, lại phẫn nộ nhìn Đỗ Địch An, nắm chặt nắm đấm, tự khắc chế lại, lại như bị sợ hãi, cắn răng nói:

- Cuối cùng ngươi muốn làm gì?