Chương 516 Ta Tin
Không làm gì cả.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Chỉ là tìm ngươi tâm sự, không cần khẩn trương.
Sắc mặt Malitai khó coi, đè nén phẫn nộ nói:
- Người ngươi muốn tìm chính là ta, nàng là người vô tội, chỉ là một bình dân bình thường. Ngươi lạm sát kẻ vô tội không thấy đáng xấu hổ sao?
- Tất cả người chết oan chết uổng đều là người vô tội, cho nên cũng sẽ không còn người vô tội để nói nữa.
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng nói:
- Hôm nay đến tìm ngươi chỉ là muốn hàn huyên với ngươi về chuyện tự nhiên giáo.
Nghe được ba chữ "Tự nhiên giáo", đồng tử Malitai hơi co lại, sắc mặt khẽ cứng. Hắn hít một hơi thật sâu, không hề nhìn Đỗ Địch An mà yên lặng đi đến bên cạnh băng ghế ngồi xuống, phẫn nộ trong mắt đã trở lại bình thường, thay vào đó là bình tĩnh thâm thúy:
- Ta biết ngay các ngươi sớm muộn cũng tìm tới tận cửa mà.
- Cho nên ngươi chỉ mời một người hầu?
- Đúng vậy.
- 'Các ngươi' bao hàm cả Quang Minh Giáo Đình sao?
Malitai giương mắt nhìn Đỗ Địch An:
- Có gì khác nhau sao?
- Đúng là không có gì khác nhau.
Đỗ Địch An nhìn qua lão già toàn thân mang theo khí chất lão học giả kia, mỉm cười nói:
- Nếu sớm biết có một ngày như vậy, vì sao còn muốn ở lại một mình, như vậy chẳng phải là càng nguy hiểm?
Malitai hỏi ngược lại:
- Cho nên ngươi cảm thấy ta nên sinh hoạt ở trong mai rùa?
Đỗ Địch An nói:
- Chúng ta đều sinh hoạt ở trong mai rùa.
Trong mắt Malitai lộ ra một ít đùa cợt nói:
- Cho nên tư tưởng của chúng ta càng không thể bị giam cầm, mà các ngươi thờ phụng Hư Thần chính là bóp chết tất cả căn nguyên! Trên thế gian này mọi sự vạn vật đều do vật chất cấu thành, là vật chất cấu thành sinh mệnh chứ không phải cái gọi là Quang Minh Thần, Đại Thánh Thần. Đáng thương cho các ngươi không để ý đến chân tướng trước mắt, lại thích tin tưởng những lời vô căn cứ kia, thật đáng buồn!
Đỗ Địch An mỉm cười, quét mắt cả phòng giá sách, nói:
- Nếu ta đoán không sai, phía trên này đều là văn kiện ngươi viết. Tự nhiên giáo các ngươi đẩy ngươi ra là đã biết rõ ngươi bại lộ cho nên không hề phái người bảo hộ ngươi.
Malitai hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta không phải là bị đẩy ra mà là ta tự nguyện đi ra. Những nghi vấn buồn cười của các ngươi đổ dồn tại, tự nhiên sẽ chịu các ngươi trả thù, tất cả ta đều đã đoán trước.
- Biết rõ hẳn phải chết còn muốn nhảy ra, ngươi đối với sinh mạng không quyến luyến sao?
- Ta quyến luyến chính là một thế giới mà tư tưởng của dân chúng được giải phóng.
Đỗ Địch An nói:
- Đáng tiếc, ngươi không làm được cái gì cả, sách của ngươi bị Quang Minh Giáo Đình niêm phong, liệt vào sách cấm. Ngươi không có người nghe, ngươi làm việc không có người biết được, sự hiện hữu của ngươi không có chút ý nghĩa nào. Ừ, ý nghĩa duy nhất, có lẽ là chết trong tay ta.
Lông mi Malitai hơi co rúm, hừ lạnh một tiếng nói:
- Trên đời này bất kỳ vật gì cũng không thể ngăn cản mọi người truy cứu chân lý. Dù cho sách của ta bị liệt vào sách cấm, chỉ cần được đưa ra ngoài, có được một người đọc thì việc ta làm đã có ý nghĩa!
- Ngươi nói không sai, điều tiếc nuối chính là mọi người vĩnh viễn không biết thứ mình truy cầu có phải là chân lí thật hay không.
Đỗ Địch An đứng dậy đi đến trước tủ sách, quét mắt tất cả sách vở, phía dưới tất cả đều kí tên 'Malitai, ' người thành thật ', ' triết học thông tin '...
Đỗ Địch An tùy ý rút ra một hồi vốn nói:
- Giáo nhân tự nhiên giáo các ngươi đều giống ngươi sao, muốn dựa vào cái miệng làm suy sụp tôn giáo?
Malitai đánh giá hắn rồi đáp:
- Đến cuối cùng ngươi muốn nói với ta cái gì?
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Chỉ nghĩ muốn hiểu rõ tự nhiên giáo các ngươi, xem xem các ngươi có vốn liếng chống lại Quang Minh Giáo Đình hay không.
Malitai hiểu ra, mỉa mai nói:
- Ngươi muốn lợi dụng tự nhiên giáo chúng ta công kích Quang Minh Giáo Đình sao? Đây là chuyện hoang đường viển vông!
- Vì sao không thể?
Đỗ Địch An cười cười:
- Việc làm của tự nhiên giáo các ngươi không phải là công kích Quang Minh Giáo Đình sao, Hắc Ám Giáo Đình chúng ta chỉ là bị các ngươi thuận tiện mắng thêm vào. Dù sao không có ai quan tâm chúng ta tín ngưỡng cái gì, kể cả chính chúng ta.
Malitai khẽ giật mình.
Đỗ Địch An ngồi trở lại lên ghế, giương lên cuốn ' triết học thông tin ' trong tay nói khẽ:
- Quyển sách này ta có thể mang về đọc chứ?
Malitai phục hồi tinh thần lại, cười lạnh nói:
- Muốn đọc hiểu quyển sách này, ngươi trước tiên phải tin tưởng chủ nghĩa duy vật.
- Ta đương nhiên tin.
Đỗ Địch An nhún vai.
Malitai giật mình lần nữa, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, âm thanh lạnh lùng nói:
- Không hổ là người Hắc Ám Giáo Đình, vì đạt được đến mục đích mà không từ thủ đoạn, kể cả tín ngưỡng thần của chính mình cũng có thể ruồng bỏ! Bất kể ngươi làm gì, ta cũng sẽ không nói tổng bộ tự nhiên giáo cho ngươi. Ngươi đừng hòng có ý nghĩ này.
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, nói:
- Không liên quan với những thứ này, ta thật sự tin.
Malitai nhìn ánh mắt của hắn, khẽ nhíu mày.
- Trên đời vốn cũng không có thần. Nếu có thì sẽ không để cho chúng ta sinh hoạt ở trong Cự Bích.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Chỉ có người bước ra khỏi Cự Bích mới biết được cái gọi là thần chỉ là vứt đi.
Malitai hơi híp mắt:
- Ngươi không tin tưởng Đại Ma Thần, tại sao lại trở thành trưởng lão của Hắc Ám Giáo Đình?
Đỗ Địch An cười, nói:
- Ta trở thành trưởng lão cùng với chuyện tin Đại Ma Thần hay không có quan hệ gì? Người tin tưởng Quang Minh thần có thể trở thành Giáo hoàng sao? Người tin tưởng công bằng có thể có được công bằng sao? Người tin tưởng tình yêu có thể lấy được tình yêu sao? Trên đời này không có chuyện như vậy.
Malitai giật mình, trong mắt hiện lên sự hoảng hốt, trầm mặc lại.
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn thời gian, 7 giờ một khắc buông xuống.
Hắn thu hồi ánh mắt, nói với Malitai:
- Nếu như ngươi tin ta thì có thể đem phương pháp gia nhập tự nhiên giáo các ngươi nói cho ta biết. Vừa đối mặt với Quang Minh Giáo Đình cùng Hắc Ám Giáo Đình còn không bằng làm một phương nói sau. Có câu nói rất hay, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Chỉ mong chúng ta có thể làm bằng hữu.
Malitai chậm rãi quay đầu, nhìn qua giá sách bên cạnh bình hoa, bên trong có vài hoa Mân Côi.
Trong mắt của hắn có một ít thương cảm, lẩm bẩm nói:
- Ngươi nói không sai.
Đỗ Địch An nhíu mi, không biết ý hắn muốn nói câu nào. Malitai nói:
- Phương pháp gia nhập tự nhiên giáo ở trong sách trong tay ngươi, khi ngươi xem hết cả quyển sách tự nhiên sẽ biết được gia nhập như thế nào.
Đỗ Địch An giật mình, nhìn thoáng qua sách trong tay rồi đáp:
- Trong tất cả sách tại đây đều cất giấu bí mật như vậy?
- Đúng vậy.
Đỗ Địch An không khỏi lắc đầu cười, đứng lên nói:
- Đa tạ, ta sẽ bảo bọn hắn làm nhanh chóng.
Malitai yên lặng không nói, nhìn qua Mân Côi đỏ tươi trong bình đến xuất thần.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, quay người đi qua phụ nữ trung niên trên đất, rời khỏi phòng, quay người hơi cúi đầu ở cửa ra vào, đổi lại giày của mình, trở tay đóng cửa lại, trong tay kẹp lấy một quyển sách tựa như học sinh bái phỏng lão sư, lễ nghi chu đáo theo bậc thang đi ra.
Trun trốn ở chỗ tối ngoài cửa nhìn thấy Đỗ Địch An lập tức nhảy ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí cung kính nói:
- Trưởng lão.
Biểu lộ của Đỗ Địch An đã khôi phục lạnh lùng, nói:
- Đừng làm cho hắn quá thống khổ.
- Vâng.
Trun lập tức gật đầu vung tay lên, mang hai người vọt lên vào trong, những người còn lại trốn ở các nơi chung quanh canh gác.
Bành!
Đỗ Địch An nghe thấy hắn thô bạo đá văng cái cửa vừa rồi chính mình nhu hòa cài lại, đôi mắt hơi nhắm lại, đến lúc lần nữa mở ra, trong tầm mắt lập tức nhìn thấy trong lầu nhà hàng xóm ẩn núp một cỗ nhiệt lượng nóng bỏng.
Vèo một tiếng, thân ảnh hắn lay nhẹ như tàn thuốc hóa tại chỗ, biến mất trên đường phố.
Ngay lúc Đỗ Địch An biến mất, thanh âm ma sát của áo giáp lập tức vang lên trên đường phố một cách chỉnh tề, vọt tới từ các hướng như thủy triều vọt tới, vây quanh phòng Malitai.
Sắc đêm lặng yên lạnh như băng che dấu tất cả.
Trên đường nhỏ bên bờ sông Teza, một thiếu niên dáng người cao gầy nhàn nhã đia bộ đến nơi này, nhìn qua ánh trăng phản chiếu ở trên mặt hồ lăn tăn, trong mắt có một ít hoài niệm, nhưng rất nhanh liền lắc đầu cười
- Chỉ là rời khỏi ngắn ngủn vài ngày mà thôi.
Ở cuối sông Teza, một lâu đài cổ cô đơn đứng lặng trong bóng đêm, ẩn ẩn có ánh nến lộ ra.