← Quay lại trang sách

Chương 517 Trở Lại

Hỗn đản!

Trong đại sảnh trống trải trong lâu đài cổ, một thiếu niên cường tráng đánh một quyền lên bàn, phẫn nộ gần thét:

- Cái gì mà kỵ sĩ Điện Đường, chẳng những không giúp đỡ còn lấy đi huân chươmg vinh dự mà Đỗ Địch An vất vả lắm mới lấy được, đáng chết! Đáng chết a!!

Nicotine mặc y phục quản gia ngồi trên ghế sa lon bên cạnh khẽ thử lại nước trà, đạm mạc mà nói:

- Đồ vật càng tinh xảo thì số lần tu bổ càng nhiều, bỏ đi bộ phận xấu xí không tinh xảo thì mới có thể hướng đến sự hoàn mỹ, ngươi tức giận cái gì..

Migcan quay đầu nổi giận đùng đùng mà nhìn hắn:

- Ngươi thật biét nói lời châm chọc, Đỗ Địch An đã bị mang đi ba ngày rồi, một chút tăm hơi cũng chưa thấy, các ngươi không lo lắng được sao?!

Kacheek tựa vào tường tức giận nói:

- Gấp rút thì làm được cái gì, Gladly cùng jinny đã nhập cư trái phép đi vào khu vực bên trong vách tường, bây giờ chỉ có thể đợi tin tức từ các nàng, ngươi ở đây tức giận thì có ý nghĩa gì?

Sắc mặt Migcan khó coi, hắn cắn răng, trong mắt tràn đầy vẻ biệt khuất cùng không cam lòng.

Nicotine móc cắt móng tay tân trang lại móng tay khô cứng của mình nói:

- Các ngươi còn không hiểu được sao, hai ngày này báo chí của tất cả tòa soạn báo đều không có tin tức gì về hắn.

- Quân bộ truyền lệnh rồi, cấm tòa soạn báo đăng tin về Đỗ Địch An, bất luận là tin tức gì cũng không được đưa, qua một thời gian, cuối cùng sẽ bị người quên đi, chuyện này cũng sẽ bị chôn vùi trong trí nhớ, ngay cả Quang Minh giáo đình cũng không đứng ra, chỉ dựa vào chúng ta, chỉ là phí công giãy dụa mà thôi.

Jack ngồi ở ghế sô pha trầm mặt nói:

- Coi như là phí công thì cũng không thể từ bỏ, nếu như chúng ta cũng từ bỏ, còn có ai sẽ giúp hắn?

- Bất kể thế nào, ngày mai ta cũng phải đến sở thẩm phán, để bọn hắn giúp chúng ta lấy lại công đạo!

Migcan oán hận mà nói.

Nicotine liếc mắt nhìn hắn, mặc kệ hắn.

Kacheek vừa muốn mở miệng, rồi đột nhiên nhướng mày, quát lạnh nói:

- Ai!

Mọi người cả kinh, đưa mắt nhìn chung quanh.

- Ha ha...

Tiếng cười nhẹ nhàng từ nơi cầu thang dưới lầu hai đột nhiên truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức mặt mũi ai nấy đều tràn đầy kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy một thiếu niên ngồi ở trên bậc thang chỗ thang lầu, mặt mỉm cười mà nhìn mọi người trong đại sảnh, đúng là Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An mỉm cười, từ trên thang lầu bước xuống nói:

- Xem ra ta không ở đây hai ngày, đã xảy ra không ít chuyện rồi.

Nicotine ngạc nhiên nửa ngày, vội vã từ trên ghế salon mà nhảy lên, dựng thẳng tắp người, khẩn trương đến nổi có chút cà lăm, nói:

- Thiếu...thiếu gia, sao ngài đột nhiên trở lại rồi?

Đỗ Địch An đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn, mỉm cười nói:

- Không có làm việc trái với lương tâm thì cần gì phải khẩn trương như vậy.

Nicotine cứng đờ, cười khổ nói:

- Đúng, thiếu gia.

Macon giật mình trong chốc lát, mở to hai mắt nhìn, kích động mà nói:

- Đỗ Địch An, ngươi, ngươi trở lại rồi!

- Đỗ Địch An!

Jack cũng kinh hỉ nói.

Đỗ Địch An ngồi ở trên ghế salon, mỉm cười nói:

- Để các vị lo lắng rồi, ta nhập cư trái phép trở lại, chờ Gladly cùng Jinny trở lại thì các ngươi nói cho các nàng biết, sau này không cần phải lẻn vào bên trong vách tường nữa, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Mặt mũi Kacheek tràn đầy vẻ giật mình,

- Ngươi nhập cư trái phép trở lại sao? Người ở bên trong vách tường có biết không?

- Tạm thời không có việc gì.

Đỗ Địch An nói:

- Các ngươi không cần vì chuyện của ta mà chạy ngược chạy xuôi nữa rồi, đợi các nàng trở lại rồi, các ngươi cứ dựa theo lời ta nói mà làm việc, nếu như tài chính không đủ thì cứ tìm Forint mà mượn.

Kacheek giật mình, rồi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vẻ mặt hắn biến sắc nói:

- khi ngươi trở về, người ở phía ngoài...

- Yên tâm, ta tránh bọn hắn rồi.

Đỗ Địch An mỉm cười, đôi mắt lại nhắm lại nói:

- Phía ngoài có tám người đang tiềm phục, phân bố ở tám phương hướng, khóa chặt tất cả các đường nhỏ, hẳn là đến từ một thế lực, các ngươi tiếp xúc qua rồi sao, biết là ai sao?

Kacheek lắc đầu,

- Chúng ta không dám đánh rắn động cỏ, nhưng trước kia Gladly có lén tới gần bọn hắn, hắn nói cách ăn mặc của những người này như là người của Hắc Ám giáo đình.

- Hắc Ám giáo đình?

Đỗ Địch An nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên một ít hào quang, rất nhanh trên mặt hắn lại lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Những người này cũng thật đáng yêu, không nhìn thẳng các ngươi, ngược lại còn bị Gladly nhìn chằm chằm ngược lại.

Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, ai nấy đều cười cười.

Nicotine cười ha ha, cung kính mà nói:

- Thiếu gia, lúc các người đi ra ngoài, Gladly cũng đào đất lén đi ra ngoài, những người này căn bản không biết.

Đỗ Địch An gật đầu, Gladly là Thích Khách, người bên ngoài vách tường có thể truy tung được đến người của nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trong đầu Đỗ Địch An hiện lên một vài tin tức, liền hỏi:

- Gần đây tình hình Mel gia tộc như thế nào?

- Cái này, chúng ta không có chú ý.

Nicotine cúi đầu.

Đỗ Địch An lập tức biết được nguyên nhân, cũng không trách cứ hắn, nói:

- Chuyện này ta sẽ đi giải quyết, các ngươi không cần quan tâm gì cả, chỉ cần làm thỏa đáng chuyện ta bàn giao là được rồi, nhất là Nicotine, việc mà ngươi phụ trách rất trọng yếu, còn có cả Kacheek, nhiệm vụ của ngươi ngoại trừ việc chiêu mộ binh đoàn, còn phải thành lập cứ điểm ở bên ngoài vách tường nữa.

Trong lòng Kacheek khẽ động, hắn biết rõ Đỗ Địch An muốn chỉ cái gì, liền gật đầu nói:

- Ta biết rồi.

- Đợi ta mang tài liệu tới, còn lại các ngươi cầm lấy đi dùng đi.

Đỗ Địch An nhìn lướt qua, nói:

- Noyes đâu rồi, sao lại không ở đây?

Nicotine lập tức nói:

- Thiếu gia, Noyes vừa mới đi đến chỗ của Forint lão Tộc trưởng nghe ngóng tin tức của ngài, đoán chừng sẽ nhanh chóng trở lại rồi.

Đỗ Địch An nhẹ gật đầu.

Lúc này, tiếng bước chân từ trên bậc thang truyền tới, lại là Yvette, Firce cùng Herka, ba người nhìn thấy Đỗ Địch An ngồi trên ghế salon trên đại sảnh liền có chút ngây người, lúc trước Yvette nghe được thanh âm nên liền chạy tới, hắn không ngờ rằng đó thật sự là Đỗ Địch An.

Firce cùng Herka biết rõ đã xảy ra chuyện gì, bọn hắn nhìn thấy Đỗ Địch An rõ ràng bình an trở về, liền mừng rỡ không thôi, lập tức chạy tới.

Lúc Đỗ Địch An lẻn vào lâu đài cổ liền chú ý thấy bọn hắn đang cùng Yvette luyện kiếm ở phía trên, thấy một đầu tóc xanh thì Herka liền đánh tới, hắn cười, sờ lên đầu của nàng nói:

- Có nghe lời ca ca không?

- Nghe rồi.

Heka nhu thuận mà nói.

Firce mỉm cười, cung kính mà nói:

- Gặp qua thiếu gia, ngài rốt cục cũng trở lại rồi.

- Nên trở về cuối cùng sẽ trở về.

Đỗ Địch An vỗ vỗ bờ vai của hắn, quay đầu nói với Migcan cùng Jack:

- Sau này các ngươi cũng đi cùng Firce luyện tập đi, nhanh chóng trở thành cường giả, đó mới là việc làm quan trọng trước mắt.

- Ừ!

Macon nhếch miệng cười ngây ngô.

- Đợi Gladly trở lại rồi, Nicotine, ngươi bảo Gladly phối hợp với ngươi cùng nhau quản lý, Kacheek, ngươi cùng Jinny phụ trách chuyện săn bắn cùng đóng binh bên ngoài vách tường.

Đỗ Địch An nói với Nicotine cùng Kacheek:

- Thuận tiện có thời gian thì chỉ giáo thêm cho Migcan và Jack.

- Vâng.

Nicotine cùng Kacheek lĩnh mệnh.

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

- Các ngươi lên trước đi, ta cùng Yvette có chuyện cần làm.

Mọi người nhìn nhau, dẫn Firce cùng Herka cùng lên lầu.

Yvette thấy Đỗ Địch An ngoắc nàng lại, lúc này nàng mới đi tới, nói:

- Làm gì vậy?

Đỗ Địch An nói:

- Muốn đi về không?

Yvette sững sờ, có chút kinh ngạc mà nhìn xem hắn,

- Ngươi, ngươi nguyện ý thả ta đi sao?

Trong thanh âm chứa đựng sự run rẩy.

Đỗ Địch An đã mang nàng đến nơi đây, nàng vốn không hề nghĩ tới chuyện sẽ có thể trốn thoát khỏi tay tên ác ma này, càng không trông cậy đối phương sẽ rủ lòng từ bi mà buông tha cho nàng.

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

- Giữ ngươi ở nơi này cũng vô dụng, ta thả ngươi trở về là có điều kiện.

Yvette lập tức tỉnh mộng, thầm nghĩ ta biết rõ là ngươi không có hảo tâm như vậy, âm thanh lạnh lùng nói:

- Điều kiện gì, nói đi.

Đỗ Địch An mỉm cười,

- Điều kiện của ta rất đơn giản, ta muốn ngươi trở thành vua trong thế giới của các ngươi!

Yvette kinh ngạc, sửng sốt nửa ngày, nàng đột nhiên hiểu được, liền hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi đừng có nằm mơ, đầu tiên trong chế độ của chúng ta, nữ nhân không thể trở thành tù trưởng, chỉ có thể trở thành Nữ Vu, mà ta là Vương tộc huyết mạch, cho nên tuyệt đối không thể trở thành Nữ Vu! Hơn nữa, cho dù ta có trở thành Vương thì ta cũng sẽ không giúp cho ngươi!

Đỗ Địch An rất bình tĩnh, nói:

- Ngươi cho rằng ta cần ngươi giúp ta chuyện gì sao?

Yvette ngơ ngẩn.

- Mục đích của dã nhân các ngươi, đơn giản chính là đi vào bên trong vách tường Hoàng Kim, giành một mảnh thổ nhưỡng không có ôn dịch, sạch sẽ không có tai nạn.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Mục tiêu của ta cũng là như thế, nhưng mục tiêu của các ngươi chỉ là khu vực bên ngoài vách tường, mà mục tiêu của ta là khu vực bên trong vách tường, cho nên không phải ta muốn ngươi giúp ta, mà là ngươi nên đòi hỏi lại ta để giúp ngươi!

Yvette trừng lớn hai mắt,

- Ngươi, ngươi chuẩn bị phản loạn Nội Bích?

- Nếu như không phản loạn người khác, chẳng khác nào phản bội chính mình.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói.