← Quay lại trang sách

Chương 518 Lấy Hay Bỏ

Yvette kinh ngạc mà nhìn hắn, im lặng nửa ngày nói:

– Cho dù ta nguyện ý giúp ngươi, ta cũng bất lực, thân là nữ nhi làm tù trưởng không được, huống chi còn có anh và em trai của ta, và mấy vị thiên phú cực cao, ta tranh không nổi với bọn hắn.

– Chỉ cần nguyện ý làm, không có gì là làm không được, trừ phi ngươi không muốn trả giá đắt.

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nàng, sự thâm thúy trong đôi mắt lộ ra một chút lạnh nhạt nói:

– Có ta hiệp trợ, ngươi muốn làm tù trưởng không khó, về phần mấy vị anh em trai của ngươi... Sự vướng bận của bọn hắn, diệt trừ là được.

Yvette biến sắc, kinh sợ mà nhìn hắn:

– Ngươi muốn ta giết anh em của ta?

– Muốn trở thành Vương giả, một cái giá lớn phải trả này cũng không muốn trả sao?

Đỗ Địch An nhìn cặp mắt của nàng, trong đôi mắt bình thản hình như có lợi kiếm chậm rãi đâm ra.

Sắc mặt Yvette khó coi nói:

– Dính đầy máu tươi mà leo lên được vương tọa thì có ý nghĩa gì?

Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng nói:

– Cái gọi là ý nghĩa, chính là tất cả những gì ngươi thu hoạch được sau khi hoàn thành. Tù trưởng chính là quyền lợi, vinh quang, hơn nữa có thể dẫn đầu tộc của ngươi bước vào vách tường Hoàng Kim, sinh sống ở thế giới Nội Bích, sự nghiệp to lớn của ngưới bất luận trôi qua bao nhiêu năm cũng sẽ được người người khắc ghi, những thứ này vẫn không thể đả động ngươi sao?

Yvette cắn răng, nói:

– Ta không cần được người người khắc ghi, cũng không cần quyền lợi là tù trưởng, ta chỉ hy vọng chúng ta có thể sinh sống ở nơi mà chúng ta không phải bị xem dã nhân lưu lạc đóng giữ, đây chính là lý tưởng của ta!

– Nhưng mà!

– Nếu như vì điều này mà giết hại anh em của chúng ta, lý tưởng của ta thì có ý nghĩa gì? Bọn hắn chết rồi, mặc dù cuối cùng ta có thể dẫn đầu tộc của ta vào Nội Bích sinh sống, nhưng những người trong tộc lại ít đi tình cảm thân nhân chân thành của mình, điều này chẳng phải là việc rất châm biếm sao?

Đỗ Địch An nhíu mày.

Hắn không nghĩ tới trong lòng vị hoang nữ này coi trọng thân tình như thế, vốn tưởng rằng cha nàng đã có mười mấy người con nối dõi, chắc rằng sẽ không quá đoàn kết, thậm chí sẽ vì tranh đoạt tài nguyên mà lục đục với nhau, nhưng không nghĩ tới là hoàn toàn trái lại, chẳng lẽ hoàn cảnh ác liệt ở khu ngoại bích lại khiến bọn hắn càng hiểu được sự quý trọng?

– Ngươi nghĩ như vậy, không có nghĩa là anh em của ngươi cũng sẽ nghĩ như vậy.

Đỗ Địch An nhìn thẳng nàng nói:

– Nếu như bọn hắn biết rõ ngươi nắm giữ át chủ bài có thể chống lại bọn hắn, bọn hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp diệt trừ ngươi! Còn nữa, nếu như ngươi cự tuyệt điều kiện thì ta làm sao có thể phụ tá ngươi? Nếu như không có ta hiệp trợ, con dân tộc của ngươi ở kiếp này không có hi vọng bước vào Nội Bích, chẳng lẽ ngươi xem tương lai của tộc kém hơn thân nhân của ngươi?

Trong đôi mắt Yvette có một chút phức tạp đáp:

– Chuyện này, ta muốn suy nghĩ lại.

Đỗ Địch An hơi trầm mặc một lát, nói:

– Được, ta trước tiên gọi Gladly đưa ngươi về, ta cho ngươi thời gian một tuần để suy nghĩ, hi vọng ngươi có thể có câu trả lời thuyết phục khiến cho ta thoả mãn, sau một tuần, chúng ta gặp ở cứ điểm số tám dưới dãy núi Hồng Phong.

Yvette nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói:

– Ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.

Đỗ Địch An gật đầu, khua tay nói:

– Đi thu dọn hành lý của ngươi đi.

Yvette nhìn hắn một cái thật lâu, đứng dậy lên lầu.

Lúc Yvette vừa mới lên lầu, bên ngoài lâu đài cổ truyền đến tiếng vó ngựa, rất nhanh tiếng vó ngựa đã đến cửa ra vào của trang viên, một thân ảnh bước nhanh tới, vừa muốn nói, rồi đột nhiên nhìn thấy trên ghế sa lon ở đại sảnh có Đỗ Địch An ngồi ở đó, không khỏi sửng sốt.

– Quay về rồi.

Đỗ Địch An cười cười.

Noyes phục hồi tinh thần lại, vừa mừng vừa sợ mà nói:

– Thiếu, thiếu gia, ngài trở về lúc nào? Bọn hắn đưa ngài trở về sao? Thật tốt quá!

– Lén quay về.

Đỗ Địch An thấy bộ dáng mệt mỏi phong trần của hắn, biết rõ chạy trốn ở bên ngoài không ít, nói:

– Ngươi đến gia tộc Ryan?

Noyes ừ một tiếng, trên mặt có chút ít sầu lo, nói:

– Thiếu gia, bọn hắn không tìm được ngài, có thể đuổi theo đến nơi này hay không, ngài ở nơi này, có thể gặp nguy hiểm không?

– Tạm thời không cần lo lắng.

Đỗ Địch An khoát tay, nói:

– Nói lại tình huống của gia tộc Ryan cho ta, nghe nói ngươi đi tìm bọn họ giúp đỡ, bọn hắn nói như thế nào.

Noyes thấy vậy liền trung thực đáp:

- Lão tộc trưởng Forint nói, hắn sẽ nghĩ biện pháp, hắn đã liên lạc với các quý tộc khác, chuẩn bị gọi sở thẩm phán điều tra chuyện này, nhưng sở thẩm phán còn chưa cho câu trả lời thuyết phục...

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, cười nói:

– Lão Forint vẫn rất nghĩa khí.

– Đúng vậy.

Noyes gật đầu:

– Chính là vài đứa con gái của hắn không được tốt lắm, hừ, lúc trước thiếu nợ khoản tiền lớn, chỗ ở cũng không có, ở chỗ chúng ta lâu như vậy, lúc gần đi một tiếng cảm ơn cũng không nói, lần này ta đi, còn lo lắng ta gây phiền toái bọn họ, đúng là thứ vong ân phụ nghĩa!

Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng:

– Ai cũng như vậy, không cần trách móc, lại nói, ngươi nguyện ý sau này ở bên cạnh ta sao?

Noyes nghe vậy, không chút nghĩ ngợi mà nói:

– Đương nhiên nguyện ý, lúc ngài mang ta theo từ trong ngục giam không có ánh sáng kia ra, ta đã thề rồi, quãng đời còn lại sẽ đi theo ngài bất kỳ nơi nào!

Đôi mắt Đỗ Địch An nhắm lại nói:

– Nhưng lần này vị trí phải đi rất khổ, khuôn mặt này của ngươi khả năng cần phải lột bỏ đổi một gương mặt mới.

Noyes ngơ ngẩn.

“Lột mặt.” Lời ấy thoáng qua trong đầu của hắn, theo bản năng lông tơ toàn thân dựng đứng, mồ hôi lạnh bốc lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt ôn hoà của Đỗ Địch An, hắn cảm thấy ngực như bị đại thạch ngăn lại, trong thời gian ngắn hiện lên vô số ý niệm, hắn hít một hơi thật sâu nói:

– Ta nguyện ý.

Đỗ Địch An nhìn hắn một cái thật sâu, khuôn mặt rất nghiêm túc mà cười cười, hào khí lập tức nhẹ nhõm xuống, nói:

– Cũng không khổ như trong tưởng tượng của ngươi, nếu như ngươi biết thưởng thức, trong khổ cũng có ngọt.

Noyes nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười khổ nói:

– Cho dù khổ hơn so với trong ngục giam lúc trước, ta cũng đồng ý.

Đỗ Địch An cười, lại không phủ nhận, hắn đưa tay vỗ vỗ tay, bọn Kacheek nghe được thanh âm, lục tục xuống đại sảnh, trong bao gồm cả Yvette đã thay đổi chiến giáp.

Đỗ Địch An nói với Kacheek:

– Đợi Gladly quay về, ngươi nói nàng đưa nàng ta rời khỏi đây.

Kacheek kinh ngạc nhìn thoáng qua Yvette:

– Cứ như vậy để nữ dã nhân này rời khỏi? Chúng ta không cần giữ nàng làm con tin?

– Con tin đáng giá ở chỗ người khác mà dã nhân lâu như vậy cũng không có tin tức, hiển nhiên là không có ý định lấy về rồi.

Đỗ Địch An đứng dậy nói:

– Đêm nay thời gian không còn sớm, ta cũng thừa cơ hội đi ra, không thể ở bên ngoài lâu, sẽ dễ dàng gợi ra hoài nghi, các ngươi cũng đừng đi tìm ta, nếu có chuyện gì thì ta sẽ tới tìm các ngươi.

– Ngươi còn phải về khu Nội Bích sao?

Migcan giật mình mà nói.

Đỗ Địch An mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, không có trả lời hắn mà nói, quay đầu hướng Noyes nói:

– Đi thu dọn một chút, chuẩn bị rời đi cùng ta.

Noyes lập tức gật đầu, nhanh chóng lên lầu.

– Ngươi muốn dẫn Noyes cùng rời khỏi?

Kacheek nhíu mi nói:

– Cần giúp đỡ, Gladly và Jinny thích hợp hơn chứ.

Đỗ Địch An cười nói:

– Noyes cũng không kém hơn các nàng ấy.

Mới vừa lên lầu Noyes nghe được âm thanh của Đỗ Địch An, bước chân có chút dừng lại, khóe miệng hơi động, tiếp tục nhanh chóng bước đi.