Chương 519 Nội Gian
Chờ sau khi Noyes cất kỹ hành lý, Đỗ Địch An cùng chúng nhân dẫn hắn men theo phía sau lâu đài cổ lặng yên lặng bước ra trong gió đêm, một chỗ ngoài hương trấn, hai đạo thân ảnh lặng yên mà tiến tới.
Đỗ Địch An dừng lại, mượn ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng chiếu vào mặt sông để xoa dịu lấy gương mặt, đổi thành một gương mặt bình thường.
- Thiếu gia ngài...
Noyes nhìn thấy Đỗ Địch An biến hóa vô cùng kì diệu, hắn hoàn toàn kinh ngạc đến mức ngây người.
Đỗ Địch An cũng không dấu diếm hắn:
- Ta cũng không phải kẻ trộm chạy ra bên ngoài mà là trưởng lão của Hắc Ám giáo đình, đây là thứ ta dùng để che dấu thân phận, có thể tùy ý biến hóa gương mặt, hết sức trân quý. Sau này ngươi đi theo ta, cũng phải đổi lại gương mặt cùng thân phận, nếu không để người khác biết được thân phận của ngươi thì cũng sẽ suy đoán ra thân phận của ta.
Noyes trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn qua hắn, cũng không nói gì.
Noyes chậm rãi tiêu hóa cái tin tức khiến con người ta sợ hãi này, hắn giật mình nói:
- Ngươi muốn dẫn ta gia nhập Hắc Ám giáo đình?
- Đúng vậy, ta biết rõ ngươi trước kia là kị sĩ của Quang Minh giáo đình, đáy lòng chắc chắn sẽ có chút mâu thuẫn.
Đỗ Địch An vỗ vỗ bờ vai của hắn,:
- Đợi ngươi xem qua, dần dần sẽ quen.
Thân thể Noyes hơi lắc lư dưới cái vỗ vai của Đỗ Địch An, hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Không có gì có thể mâu thuẫn, lúc trước ta bị người trong Quang Minh giáo đình hãm hại mới lưu lạc đến tận đây, những năm tháng ở trong ngục giam, ta sớm đã không tin thần rồi! Nếu không có chính nghĩa, ở Quang Minh giáo đình cũng không cách nào nhìn thấy Quang Minh! Mạng của ta là ngươi cho, trung thành với ngươi, chính là chính nghĩa của ta!
- Xem ra ta đã không nhìn lầm người.
Nét vui vẻ trên mặt Đỗ Địch An hơi thu lại, hắn nghiêm túc nói:
- Quá trình nhập giáo sẽ có chút thống khổ, cần phải lột bỏ mặt của ngươi, thay đổi gương mặt mới, ngươi có thể chịu được không?
khóe miệng Noyes khẽ run một cái, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết, nói:
- Chỉ cần không chết, không có gì là không thể chịu đựng được.
- Vậy là tốt rồi.
Đỗ Địch An cười cười,
- Kỳ thật là không đau, sẽ có thuốc tê, ngươi chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là được, thứ duy nhất ngươi phải dứt bỏ chính là Noyes từ nay về sau đã chết rồi.
- Noyes sớm đã chết rồi.
Noyes trầm giọng nói.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, quay người nhìn qua hương trấn phía sau lưng nói:
- Nơi này là khu cứ điểm nhỏ của Hắc Ám giáo đình, ở đơ có tài liệu mà chúng ta cần, đợi lát nữa ngươi ở chỗ này chờ, ta đi mang tới.
- Ừ!
Noyes gật đầu.
Đỗ Địch An cởi áo khoác giao cho hắn, một mình lẻn vào bên trong hương trấn. Hắn lặng yên lẻn vào nhà của một hộ nông phu lấy một bộ quần áo làm việc ban ngày nơi nhà nông phu này, bên trên dày đặc mùi mồ hôi, sau khi mặc xong hắn liền xông thẳng đến trang viên khu nông thôn kia.
Chừng mười phút đồng hồ sau.
Một đạo thân ảnh từ trong hương trấn kia lướt ra, giống như là U Linh xuất hiện ở bờ sông.
Noyes ôm áo khoát của Đỗ Địch An ngồi ở bờ sông bị dọa sợ nhảy lên, sau khi thấy rõ là Đỗ Địch An mới nhẹ nhàng thở ra, sau một khắc lập tức nghe thấy được một mùi máu tanh dày đặc từ trên người hắn phả ra, sắc mặt Noyes không khỏi biến hóa nói:
- Ngài không có bị thương chứ?
- Không có.
Đỗ Địch An cởi chiếc áo khoát nông phu đã dính tiên huyết trên người ra, tiện tay vùi vào dòng sông, trong tay cầm theo một cái bao, ngồi xổm bên cạnh bờ sông rửa tay, tay vừa mới để vào dòng nước, tiên huyết từ trong lòng bàn tay liền lan tràn ra, xuôi dòng mà đi.
Noyes chú ý tới cái bao, liền nói:
- Cái này là tài liệu sao?
- Ừ, là nguyên liệu cùng những vật phẩm khác giúp ngươi đổi mặt.
Đỗ Địch An nói ra, hắn không chỉ lấy nguyên liệu đổi mặt, khó như vậy không thể để cho người khác hoài nghi.
Rửa tay xong, Đỗ Địch An đứng dậy nắm bao lên, nói:
- Đi thôi, tìm một chỗ, đêm nay liền làm.
Noyes vô thức mà đưa tay sờ sờ đôi má, trên mặt có một chút râu ria gai tay, hắn im lặng gật đầu, đi theo sau lưng Đỗ Địch An.
...
...
Tại khu tổng bộ thứ 9 của Hắc Ám giáo đình.
Trong trang viên xa hoa trong lâu đài cổ, giờ phút này sắc trời đã tảng sáng. Mắt Ưng sừng sững đứng đó, vẻ mặt nghiêm nghị cau mày nói với người hầu bên cạnh:
- Đã qua một đêm vẫn chưa tìm được đại nhân sao?
Người hầu nơm nớp lo sợ đáp:
- Đã điều tra qua rồi, vây quét cả đám người của Quang Minh giáo đình vẫn không thấy thân ảnh đại nhân, trước mắt tạm thời chưa có tin tức của đại nhân, chúng ta đã liên lạc với tất cả phân bộ xung quanh để tìm tòi, tạm thời vẫn chưa có tin tức.
Mắt Ưng lạnh lùng nói:
- Tra rõ ràng tại sao lần này trên đường phố lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều Quang Minh kỵ sĩ chưa?
- Thuộc hạ vẫn còn tra.
Người hầu cẩn thận từng li từng tí mà trả lời.
Mắt Ưng híp mắt
- Tốt nhất trước lúc mặt trời mọc phải điều tra ra cho ta.
Sắc mặt tên người hầu trắng nhợt, cúi đầu nói:
- Thuộc hạ đi ngay.
Nói xong, hắn hành lễ cáo lui, rồi quay người nhanh chóng chạy đi.
Mắt Ưng quay đầu, nhìn lại trang viên bên ngoài khu phố, đột nhiên ánh mắt hắn xéo qua trông thấy hai đạo thân ảnh từ nơi góc đường đi tới, toàn thân mặc áo đen, khuôn mặt bao phủ ở trong bóng mờ. Hắn ngơ ngác một chút, đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh trong đó đang giơ tay thủ thế.
Chứng kiến cách thủ thế này, Mắt Ưng đột nhiên khẽ giật mình, bàn tay nhanh chóng vỗ vỗ rồi đặt trên ban công xoay người nhảy xuống, nhanh chóng nghênh đón người bên ngoài trang viên kia.
- Đại nhân.
Mắt Ưng cung kính chào.
Đỗ Địch An khẽ vung cái mũ lên, lộ ra gương mặt thanh niên tuấn mỹ lúc trước của hắn nói:
- Vào trong nói sau.
- Vâng.
Mắt Ưng cung kính gật đầu, ánh mắt xéo qua nhìn thân ảnh bên cạnh Đỗ Địch An nói:
- Vị này chính là?
- Danh hiệu của hắn là Kim Lang, về sau là người hầu thân cận của ta.
Đỗ Địch An nói ra.
Mắt Ưng liền giật mình, bất động nhìn qua Kim Lang, cung kính nói với Đỗ Địch An:
- Đại nhân mời.
Đỗ Địch An dẫn đầu đi vào trang viên.
Đi vào đại điện, phía sau quầy viên chức, nhiệm vụ ban đêm đã khiến bọn hắn mỏi mệt.
Đỗ Địch An đi vào phòng làm việc của mình, đặt mông ngồi xuống ghế, cái ghế chuyển động, hắn nhìn qua Mắt Ưng đang đứng ở trước bàn làm việc, nói:
- Có cái gì muốn nói với ta sao?
Mắt ưng nghiêm nghị, lập tức hiểu ý Đỗ Địch An, hắn cũng biết ngay lúc này giả ngu cũng không có lợi, liền thấp giọng nói:
- Đại nhân, lần này là sơ sẩy của chúng ta, không biết là ai đã để lộ hành tung của ngài, để Quang Minh giáo đình tìm tới được, cũng may không có thương tổn đến ngài, ta phái người tìm ngài cả đêm, vẫn không tìm được tung tích đại nhân, ta còn tưởng rằng ngài bị Quang Minh giáo đình bí mật bắt đi rồi.
Ngón tay Đỗ Địch An khẽ điểm trên mặt bàn, hắn đạm mạc nói:
- Chuyện xảy ra trước bảy giờ tối, đến bây giờ đã hơn mười giờ trôi qua, ngươi vẫn chưa tìm được nội gian sao?
Mắt Ưng chảy mồ hôi lạnh, nói:
- Đại nhân, buổi tối chủ yếu phái người tìm tung tích của ngài, không có điều tra kĩ càng, xin ngài cho ta một giờ nữa, ta lập tức có câu trả lời thuyết phục cho ngày.
- Nửa giờ.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói.
- Vâng.
Mắt Ưng cúi đầu đáp ứng, hắn biết rõ chuyện này không thể cò kè mặc cả được.
Đỗ Địch An thu hồi lại lãnh ý nơi đáy mắt mà nói:
- Vị Kim Lang này về sau là người hầu thân cận của ta, ngươi là thư ký của ta, ta biết rõ ngươi là lão nhân của Queri trưởng lão, nhưng hôm nay Queri trưởng lão đã đi vào Nội Bích, ta tin là ngươi nên biết thuần phục ai, chỉ cần ngươi trung thành thì ta sẽ không bạc đãi ngươi, có biết không?
Mắt Ưng sợ nhảy lên, vội vàng quỳ xuống nói:
- Đại nhân, ta đối với ngài tuyệt đối không có hai lòng!
"."
Mắt Ưng chậm rãi đứng lên.
- Đi đi, ta muốn biết, cuối cùng là ai dám bán đứng ta.
Đỗ Địch An lạnh giọng nói.
- Vâng.
Mắt Ưng cúi đầu, rút lui ra khỏi văn phòng.