Chương 520 Cắn Ngược Lại
Sau khi mắt ưng rời đi, Noyes thấp giọng nói với Đỗ Địch An:
- Thiếu gia, ta cần làm gì không?
- Về sau đổi cách xưng hô đi, không được gọi ta là'Thiếu gia ' nữa, gọi giống bọn họ là được.
Đỗ Địch An nhẹ tựa lưng vào ghế ngồi nói:
- Ngươi không cần làm gì cả, ta sẽ làm cho thể chất ngươi nhanh chóng đạt tới cấp cao nhất của Cao cấp Thú Liệp Giả, Ma Ngân Thôn Tràng Giả của ngươi không sợ độc tố, sau này phương diện ăn uống của ta ngươi hãy kiểm nghiệm đi. Nhớ kỹ, không được bại lộ Ma Ngân của ngươi để tránh người khác nghĩ ra biện pháp hạ độc ác độc hơn.
Noyes giật mình, thấp giọng:
- Đã biết thưa đại nhân.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, lần này mạo hiểm đưa Noyes đến bên cạnh chủ yếu chính là dựa vào Ma Ngân Thôn Tràng Giả của hắn để bảo vệ mình. Dù sao thì chỉ dựa vào chiến đấu chính diện, hắn tự tin không thua bất kì ai ở khu Ngoại Bích, nhưng trên đời này không có ai ngu ngốc quang minh chính đại luận võ quyết đấu cả. Kẻ mạnh thường chết bởi những việc nhỏ nhặt, nếu gặp phải độc dược lợi hại, đừng nói là hắn, dù là người mạnh hơn gấp 10 lần cũng có thể chết.
Nửa giờ rất nhanh qua đi.
Mắt Ưng mang một thanh niên vết thương chồng chất trên thân đi vào văn phòng Đỗ Địch An, ném thanh niên này lên mặt thảm, bẩm báo Đỗ Địch An:
- Đại nhân, thuộc hạ đã điều tra rõ, chính là tên phản đồ này để lộ tin tức!
Đỗ Địch An chau mày, nhìn thoáng qua thanh niên đang hấp hối, dưới tra tấn tàn khốc, toàn thân đã da tróc thịt bong, hai tay dường như bị bôi lên cái gì đó, làn da hiện lên vệt hư thối màu nâu, có máu bên trên như bị nấu ở nhiệt độ mà tróc ra, lộ ra xương ngón tay màu trắng bên trong, toàn thân không một chỗ nào còn nguyên vẹn, còn run nhè nhẹ, răng trong miệng đã biến đâu mất.
- Chắc hẳn là tìm đến một cái kẻ chết thay rồi.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, liếc qua Mắt Ưng.
Mắt Ưng thấy Đỗ Địch An lườm, trong lòng đập mạnh một cú, giống như bí mật ở đáy lòng đều bị nhìn thấu. Hắn giả vờ vâng lời, nhìn mũi chân mình.
Đỗ Địch An muốn cho hắn biết mình không phải dễ dàng như vậy, nhưng chưa có ý định vạch trần, nói với kẻ chết thay:
- Tại sao ngươi phải bán đứng ta? Nguyên nhân là gì?
Thanh niên kia run rẩy, khẽ nhếch miệng nhưng nói không ra lời, hàm hàm hồ hồ mà nói:
- Ta, ta... Sai rồi, đại nhân... Tha... Mạng.
Đỗ Địch An nói với Mắt Ưng:
- Ngươi đánh hắn thành như vậy, nói cũng nói không rõ, ta làm sao có thể hỏi ra người chủ sự sau lưng của hắn?
Sắc mặt mắt ưng biến hóa, vội đáp:
- Thuộc hạ thất thủ, xin đại nhân trách phạt.
- Được rồi.
Đỗ Địch An khoát tay chặn lại, nói:
- Người này thân phận gì, trước kia là thủ hạ của ai, ngươi nói ta nghe xem.
Mắt Ưng cúi đầu đáp:
- Đại nhân, người này chỉ là một tên đưa tin, không có chỗ dựa, cha hắn từng là kỵ sĩ của Hắc Ám Giáo Đình chúng ta, chết trong trận chiến với Quang Minh Giáo Đình. Mẹ của hắn đã chết từ lâu, không cha không mẹ, không có thân nhân.
Đỗ Địch An hơi cười lạnh:
- Không có chỗ dựa, không có vấn đề gì lại có thể lên làm người đưa tin sao?
Mắt Ưng ngơ ngẩn.
- Ngươi là không muốn nói hay còn chưa tra rõ ràng?
Đỗ Địch An híp mắt, trong thanh âm đã có nộ khí.
Mặt Mắt Ưng trắng bệch, liền nói:
- Thuộc hạ đối với đại nhân là không biết không nói, tuyệt không có nửa điểm giấu diếm, xin ngài cho thuộc hạ chút thời gian, thuộc hạ nhất định sẽ tra ra kẻ chủ mưu sau lưng hắn!
- Thời gian chính là tính mạng, có nhiều như vậy cho ngươi sao?
Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng, nói với thanh niên này:
- Ngươi cũng đã biết cấu kết Quang Minh Giáo Đình hãm hại trưởng lão chính là tội nặng như thế nào? Ngươi sẽ bị lột da, rút xương, khiêu gân, miệng của ngươi, lỗ tai của ngươi, lỗ mũi của ngươi sẽ bị đổ rêu trứng và trùng vào, nhốt vào lồng heo, trầm ở chỗ sâu nhất thủy lao đến khi thân thể của ngươi bị rêu trùng ấp trứng gặm đến chết mới có thể giải thoát!
Đồng tử thanh niên mở to, hoảng sợ nhìn Đỗ Địch An, vội hỏi:
-Trưởng, trưởng lão tha mạng. Ta, ta là người vô tội, ta không bán đứng ngài, ta thật không có...
Đỗ Địch An đạm mạc:
- Nếu ngươi khai ra người sai sử ngươi, ta còn có thể tha ngươi một mạng.
Thanh niên ngơ ngẩn, thoáng mờ mịt. Theo như lời của Mắt Ưng, hắn không chỗ nương tựa, không có vấn đề gì, Mắt Ưng thưởng thức hắn mới cho hắn trở thành người đưa tin. Nhưng sau khi đề bạt cũng không có sai sử hắn làm gì. Hắn đợi đến ngày hôm nay, không ngờ không phải nhận được thăng cấp mà là bị ép vu oan giá hoạ, muốn hắn nhận tội cho người khác.
- Dù cho ngươi không nói, ta cũng có thể đoán ra tám chín phần mười.
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Ta vừa mới giam giữ Amy đại ma Dược Sư đã bị ngươi bán đứng, ngươi có phải người của Amy đại ma Dược Sư hay không?
Thanh niên ngơ ngẩn.
Mắt Ưng đột nhiên quay người quát tháo, nói:
- Thẳng thắn cho ta, ngươi từ đâu đến?
Thanh niên nghe hai chữ “thẳng thắng”, lập tức như bắt lấy một cọng rơm cuối cùng của sự sống, vội vàng nói:
- Đúng, là, là như thế này...
- Quả nhiên là người của nàng.
Đỗ Địch An hơi híp mắt, hừ lạnh một tiếng, nói với mắt ưng:
- Amy vừa mới bị ta giam giữ, ngươi còn dám dùng người của nàng đưa tin hành tung của ta là có ý gì?
Mắt Ưng ra một thân mồ hôi lạnh, quỳ xuống:
- Đại nhân, thuộc hạ thật sự không biết từ khi nào hắn bị Amy đại ma Dược Sư thu mua. Đại nhân, ngài phải tin tưởng ta!
Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Mắt Ưng lo lắng nhìn Đỗ Địch An, bốn mắt nhìn nhau, hắn hận không thể đem toàn bộ tất cả chân thành trong lòng ra hai mắt mình để Đỗ Địch An biết rõ sự thật tình cùng thẳng thắn thành khẩn của hắn.
Sau vài giây, hắn thấy lãnh ý trong mắt Đỗ Địch An từng bước giảm xuống, tiếng lòng kéo căng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, biết rõ mình tạm thời lấy được tín nhiệm của Đỗ Địch An.
- Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người:
- Nhưng ngươi lơ là sơ suất, suýt nữa đẩy ta vào hiểm cảnh, đây là tội khó tránh khỏi!
Mắt Ưng đắng chát, biết rõ mình tránh không khỏi một kiếp này, cúi đầu nói:
- Thuộc hạ nhận tội, xin đại nhân trách phạt.
- Bên cạnh ta tạm thời xác nhận, tạm thời miễn phạt.
Đỗ Địch An lạnh lùng:
- Mong rằng ngươi có thể lập công chuộc tội, không được cô phụ kỳ vọng của ta.
- Vâng, đại nhân.
Mắt Ưng nhẹ nhàng thở ra, lĩnh mệnh.
- Về phần hắn, dẫn đi đi.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Lập tức triệu tập tất cả nghị viên họp.
- Vâng.
Mắt Ưng lĩnh mệnh, đứng lên lôi bả vai thanh niên kéo ra văn phòng.
Noyes ở bên cạnh nhìn, rất có cảm xúc, theo vết thương của thanh niên này liền có thể nhìn ra hiểm ác ở Hắc Ám Giáo Đình, ý thức được những người bên cạnh Đỗ Địch An thiếu tin cậy cỡ nào. Trong lòng của hắn càng bộc phát ý chí kiên định.
- Đi thôi, đi họp.
Đỗ Địch An đứng lên nói.
Noyes yên lặng theo ở phía sau, Đỗ Địch An đã bảo hắn càng ít nói càng tốt. Lúc này đây, Đỗ Địch An là người đầu tiên đến phòng họp. Hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ này, nhìn đăm đăm một chỗ suy tư xuất thần.