Chương 521 Gõ
Một lát sau, vị nghị viên đầu tiên tới, chính là Andrea lúc trước bị Đỗ Địch An trách phạt. Lúc nhìn thấy một mình Đỗ Địch An trong phòng họp, Andrea hơi sửng sốt, bảo người hầu tâm phúc lui ra, nàng nhẹ nhàng đi vào phòng họp nói:
- Xin chào trưởng lão.
Đỗ Địch An nhìn bức vẽ trên tường đến xuất thần, dường như không nghe thấy.
Andrea không được hồi đáp, cười xấu hổ, kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Các nghị viên khác lục tục tới nơi, khẽ đảo mắt qua nửa giờ, trong phòng họp đã đã có 14 người, đủ tất cả cũng chỉ là 16 người, trừ một người bị Đỗ Địch An giam là Amy, còn có một người không tới.
Đỗ Địch An biết rõ nơi người còn lại nọ đi, chắc chắn đã tìm nơi nương tựa dưới trướng Kiếm Vương. Cho nên khi người đến đông đủ, hắn thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói:
- Chuyện hôm qua chắc hẳn các vị đã nghe nói.
Mọi người nhìn nhau. Tumaco tự biết lúc trước lưu lại ấn tượng không tốt, lúc này mang tâm tư cứu vãn, nói:
- Đại nhân, chuyện này ta đã nghe nói, may mắn ngài không bị thương, nếu không chúng ta phải cho Quang Minh Giáo Đình biết thế nào là lễ độ!
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Muốn làm bị thương ta, khu Ngoại Bích chỉ sợ còn không có người nào có thể.
Tumaco nghĩ đến tay đấm phi phàm của Đỗ Địch An kia, ngượng ngùng cười nói:
- Đúng là vậy.
- Tin tức ta đi lần này được giữ bí mật, không có nhiều người biết.
Đôi mắt Đỗ Địch An lạnh lùng, chậm rãi quét mắt tất cả mọi người.
Mọi người đều biến hóa sắc mặt. Một lão giả bên cạnh nói:
- Trưởng lão, ngài hoài nghi có người phản bội ngài?
- Phản bội trưởng lão?
- Làm sao có thể, ai to gan như vậy!
Có mấy người lòng đầy căm phẫn.
Đỗ Địch An hơi đưa tay, ngăn lại những người đang tức giận này nói:
- Người để lộ tin tức đã tra được rồi.
Nói xong khẽ búng tay.
Cửa phòng họp bị đẩy ra, Mắt Ưng dẫn theo thanh niên chết thay lúc trước tiến đến, ném trên mặt đất.
Đỗ Địch An xoay ghế, nói với thanh niên này:
- Nói cho mọi người biết là ai sai sử ngươi bán đứng ta?
Thanh niên run rẩy, dưới ánh nhìn bình thản chăm chú của Đỗ Địch An, cảm giác toàn thân như rơi vào miệng rắn ếch xanh, sợ hãi rung giọng nói:
- Trưởng, trưởng lão, là Amy, Amy đại nhân sai sử...
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người đều biến đổi.
- Nghị viên Amy? Sao có thể!
- Nàng không phải là bị...
Mọi người nhìn nhau.
- Nghe nói hôm qua nghị viên Amy bất mãn việc bị trưởng lão xử phạt, ở trong văn phòng hạ độc ngài, bị nhốt trong ngục giam. Hẳn là nàng ghi hận trong lòng, sai sử người của nàng bán đứng ngài.
Lão giả bên cạnh nói ra.
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi vểnh, có thâm ý khác mà nhìn hắn một cái, phất tay, bảo Mắt Ưng mang người này xuống, để tránh nói nhiều lòi đuôi, sau đó nói:
- Nghị viên Amy vốn là hạ độc ta, định đem đầu của ta lập công dưới trướng Minh Vương. Hôm nay lại âm thầm trả thù. Lúc đầu ta chỉ định trừng phạt nàng một chút, không ngờ nàng lại mắc lỗi lầm nặng hơn! Từ hôm nay, hủy bỏ tư cách tham nghị của nghị viên Amy, đồng thời sung công tất cả tài sản của nghị viên Amy để xây dựng khu thứ 9!
- Sau này, bất luận ai cấu kết cùng Amy đều cùng tội mà xử phạt!
- Các vị có gì dị nghị không?
Nhìn qua ánh mắt bức người của Đỗ Địch An, tất cả nhìn nhau, im lặng.
- Ta tán thành ý kiến của trưởng lão!
Tumaco nói trước tiên.
- Ta cũng tán thành!
- Dám hạ độc hãm hại trưởng lão, tội không thể tha, ta tán thành!
Tất cả lục tục giơ tay, cuối cùng chỉ có bốn người yên lặng không nói, không tỏ thái độ.
Đỗ Địch An thấy vậy, nhớ kỹ bốn người này, tuyên bố tan họp.
Sau khi trở lại văn phòng, Đỗ Địch An bảo Mắt Ưng xử lí thanh niên kia cho sạch sẽ.
Mắt Ưng đã đoán trước được, lĩnh mệnh thối lui.
Lúc này là sáng sớm, sắc trời đã sáng lên, Đỗ Địch An gọi người hầu bên ngoài đem bữa sáng cùng báo sáng nay lên.
- Lão Kim, ngươi nếm trước thử xem.
Đỗ Địch Anđưa bữa sáng cho Noyes. Noyes cũng có ý đó, đổ sữa bò đổ vào chén nhỏ uống một ngụm, lại lấy một mẩu bánh mì ăn vào, sau một lúc lâu mới nói:
- Đại nhân, không có độc. Đỗ Địch An khẽ gật đầu, bưng lên bắt đầu ăn, đồng thời cầm báo lật xem.
Quang Minh nhật báo.
"Tối hôm qua hơn bảy giờ hai mươi phút, ở khu phố Frankland xuất hiện giáo đồ Ma giáo thô bạo đã giết hại y học viện sử truyền thụ 'Malitai', Quang Minh kỵ sĩ canh gác ở gần kề phát giác động tĩnh, đuổi tới hiện trường, nhưng vẫn còn chậm một bước, không thể cứu được tính mạng của Malitai tiên sinh"
"Giết Malitai tiên sinh có 10 tên, trong đó có một gã thuật sĩ luyện kim Tam Tinh, trước mắt toàn bộ đã bị bắt, chín giờ sáng nay ở quảng trường Oak tiến hành tinh lọc bằng lửa thánh! Lần này đội trưởng Melkor dẫn đội trừ ma có công, tự thân bắt giữ thuật sĩ luyện kim tà ác, đặc biệt trao tặng huân chương đại kỵ sĩ...
Đỗ Địch An nhìn chăm chú, đến khi nhìn thấy hai chữ Melkor thì khẽ chau mày, cái tên có chút quen thuộc. Hắn hồi tưởng, lần đầu tiên nghe được cái tên này là ở lúc huấn luyện Thập Hoang Giả, người này sắp bị thuật sĩ luyện kim đánh chết. Về sau lần nữa nghe được là lúc biết được thân phận của hắn.
Hắn chính là con trai của Tộc Trưởng của gia tộc Mel Mel Ken, cũng là anh trai cùng cha khác mẹ với Mel Shaya!
- Gia tộc Mel...
Đỗ Địch An hơi híp mắt, không ngờ đến gia tộc vốn nên biến mất trong tầm mắt hắn này lúc này lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa mục đích của nhiệm vụ Quang Minh Giáo hoàng chính là nâng đỡ dư nghiệt của của gia tộc Mel này!
- Lão Giáo hoàng biết rõ thân phận của ta, cũng biết cừu hận cửa ta cùng với gia tộc Mel mà vẫn cho ta nhiệm vụ như vậy, đây là muốn nói cho ta biết cái gì? Quên đi cừu hận? Hay chỉ là đơn thuần muốn...tát ta một cái?
Bàn tay đang cầm báo của Đỗ Địch An siết lại, trong đôi mắt hiện lên sát ý lành lạnh. Hắn định không tham gia vào chuyện của gia tộc Mel nữa. Từ khi bị triệu đi khu nội bích, hắn xem tu đạo viện thành địch nhân của mình, hận không thể có thời gian dùng ở mưu đồ để phản kích, không ngờ rằng hậu nhân của gia tộc Mel lại được lão Giáo hoàng trọng dụng! Hơn nữa còn bắt mình hỗ trợ làm đá kê chân!
- Tu đạo viện để cho ta giấu diếm thân phận, phối hợp ngươi, ngươi lại để ta hi sinh thủ hạ thành toàn người đã từng là địch thủ, hừ, rất tốt!
Đôi mắt Đỗ Địch An híp lại, sát khí trong đáy mắt dần thu liễm, biểu lộ cũng khôi phục lạnh lùng, nhìn không ra vui buồn.
Hắn tiếp tục lật xem các tin tức khác. Đúng như Kacheek nói, trên báo cũng không hề có bất luận tin tức gì của hắn, dường như hắn đã biến mất trên thế giới này. Hắn đột nhiên cảm nhận được, muốn đem một người gạt bỏ thì ra chỉ cần đơn giản như vậy, chỉ cần toàn thế giới liên hợp, không thừa nhận hắn tồn tại là được.
Ai có thể đối kháng cùng toàn bộ thế giới?
- Ha ha...
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi câu lên, khẽ cười, chậm rãi buông báo xuống, lúc chuẩn bị nâng lên ánh mắt, đột nhiên ánh mắt xéo qua thoáng nhìn một góc ở báo, ánh mắt lập tức dừng lại, hô hấp dồn dập