Chương 522 Cái Chết Của Julla
Đỗ Địch An quơ tay tới cầm tờ báo lên, hai mắt nhìn chằmchằm vào tin tức nằm ở trong góc: "Đường số 72, một cặp vợ chồng uống thuốc độc tự sát, nguyên nhân được cho rằng do cãi vã lẫn nhau.."
Hắn nhìn chằm chằm vào từng chữ, nhìn đi nhìn lại không bỏ sót chữ nào.
Bàn tay của hắn run lên nhè nhẹ, ngay cả mỗi một lần hít vào thở ra đều có khí nóng.
Hoắc!
Hắn bỗng nhiên đứng dậy vỗ mạnh xuống bàn, đập nát tất cả tờ báo trên đó, trong đó có cả tờ báo đang cầm trên tay.
Noyes ở bên cạnh trông thấy Đỗ Địch An tức giận như thế cũng bị dọa nhảy dựng lên, giật mình nhìn sang hắn, đi theo Đỗ Địch An lâu như vậy hắn còn chưa bao giờ thấy thiếu niên này tức giận như thế, cho dù là khi bị vũ nhục trong tù cũng không có nộ khí cùng sát ý như này!
- Ngươi ở lại nơi này.
Đỗ Địch An nói một câu lạnh như băng liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mắt Ưng vừa xử lý trong sự tình trở về thấy trùng hợp gặp được Đỗ Địch An, vừa muốn cất lời chào hỏi lập tức phát hiện ra không khí không đúng, trong lòng máy động, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Đại nhân, người kia đã xử lý trong, ngài đây là?
- Ta đi ra ngoài một chuyến.
Đỗ Địch An bước một bước qua cuốn lên một làn gió thổi qua gương mặt Mắt Ưng khiến hắn cảm giác được từng cơn ớn lạnh, nhất là sau khi Đỗ Địch An nói câu sau đó:
- Đừng cho bất luận kẻ nào đi theo ta, nếu không có đi không có về.
Dứt lời, thân ảnh hắn đã nhanh chóng đi ra khỏi hành lang.
Mắt Ưng giật mình, quay đầu nhìn lại cũng chỉ thấy được một góc áo của Đỗ Địch An.
...
Ra khỏi trang viên, Đỗ Địch An cưỡi lên một thớt khoái mã. Đây là một con ngựa màu đỏ, là loại ngựa chuyên dụng của đại gia tộc của khu thứ chín này, gặp ngựa như gặp cờ, không cần phải dùng cái gì để chứng minh thân phận, có thể đi đến mọi nơi ở khu tường ngoài, cho dù là nơi có thủ vệ sâm nghiêm nhất.
Giá!
Thớt ngựa bay lên như một con hồng mã.
Chừng một giờ sau, Đỗ Địch An đi tới trung tâm của khu buôn bán, nơi này rất phồn hoa náo nhiệt, khắp đường phố đều là những cửa hàng lớn chật kín người, ven đường có rất nhiều người, xe cộ đi lại hỗn loạn.
Hắn đi vào một chỗ dịch trạm, tung người xuống ngựa, ném dây thừng cho phục vụ viên ở đây rồi bàn giao một câu:
- Chiếu cố tốt nó.
Nói xong liền quay người đi vào bên trong, lẫn vào đám người chen chúc.
Trong đám người rộn ràng, hắn bay ra khỏi đường cũ, ven đường hắn thay đổi một khuôn mặt khác, tiện tay kéo lấy một người qua đường kéo vào hẻm nhỏ đánh hắn ngất xỉu rồi lột bỏ quần áo trên người hắn. Sau khi ngụy trang tốt, hắn mới vượt qua hẻm nhỏ, nhanh chóng rời khỏi nơi đây tiến vào một khu khác.
Mấy khắc sau, Đỗ Địch An đi tới đường số 72, lậptức trông thấy một tòa trang viên rộng rãi, đứng trước tòa biệt thự tinh xảo, phía bên ngoài trang viên có một tòa xe ngựa của thẩm phán, thân xe được sắt thép gia cố chắc chắn, trên xe có một thầm phám kỵ sĩ vẻ mặt sâm nghiêm cầm chiếc bánh mì trên tay buồn bực mà nuốt lấy.
Trong trang viên có một đạo thân ảnh đi tới đi lui giống như đang bận rộn làm cái gì.
Từ trong không khí Đỗ Địch An ngửi thấy một mùi máu tanh dày đặc, cùng theo đó là một đoàn hư thối của thi thể, cho dù là đã được không khí pha loãng nhưng cũng rất lâu không tiêu tan, dù cho là khứu giác của người bình thường, khi đi qua cũng có thể tùy tiện ngửi được, chỉ là không có mãnh liệt như hắn, nó xâm nhập đến tận trong phổi.
Lòng Đỗ Địch An trầm xuống như rơi vào hồ băng lãnh, hàn ý thẩm thấu đến tận trong máu.
Sưu!
Thân ảnh hắn nhoáng một cái, biến mất trên dường.
Một khắc sau, thân ảnh Đỗ Địch An xuất hiện trong tầng cao nhất của biệt thự, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ mái nhà ra, chậm rãi đi vào, lập tức trông thấy bụi bặm phiêu lãng trong ánh nắng, hiển nhiên là đã lâu không được quét dọn.
Hắn im lặng một lát chậm rãi bước xuống lầu hai, hành động quỷ mị, không có mảy may phát ra tiếng vang.
Xuống đến lầu hai, hiện trước mắt hắn là một mảnh hỗn loạn tưng bừng, cát trên gối dựa tùy ý rơi xuống mặt đất, giống như bị cường đạo cướp qua.
Trong nơi hẻo lánh của phòng khách là một đài dệt kiểu mới, ánh sáng chiêu vào hiện rõ những bụi bặm phiêu đãng.
Giờ khắc này, đạo thân ảnh trong biệt thự kia đang bận rộn làmgì ở lầu một, giống như đang vận chuyển thứ gì ra ngoài.
Đỗ Địch An cắn nhẹ môi, lặng yên không một tiếng động đi đến đầu cầu thang, lập tức trông thấy một vị thẩm phán kỵ sĩ mang theo mấy tầng thủ sáo cùng khẩu trang, chỗ cái mũi phình lên, tựa hồ mỗi khẩu trang còn chưa đủ ngăn cản mùi xông vào mũi, hắn nửa ngồi trên mặt đất, đang không ngừng lui lại, hai tayđang kéo đồ vật, rõ ràng là một cỗ thi thể, một cỗ thi thể bị hư thối nghiêm trọng!
Thi thể này có chút bành trướng, đã có thi ban, trên gương mặt có chằng chịt những vết thương, vị trí tai có một vũng máu, không có lỗ tai, đã bị cắt mất, quần áo toàn thân đã bị lột sạch, trên thân thể khắp nơi, từ bộ ngực cao vút đến vùng bụng, tất cả đều là vết roi, không khó tưởng tượng được người này đã từngchịu đựng màn tra tấn như thế nào.
Ngay khi thấy gương mặt này, đầu óc Đỗ Địch An oanh mộttiếng, trở nên trống không, kinh ngạc ngây người, đứng nguyêntại chỗ.
Gương mặt này đúng là của dưỡng mẫu của hắn, Julla!
Một tia hi vọng cuối cùng trong lòng hắn đã bị dập tắt, như ngã vào vực sâu vạn tượng, toàn thân lạnh buốt.
Tòa biệt thự này là nơi hắn sai người sắp xếp cho vợ chồng bọn họ, phòng cũng đã sang tên cho họ bởi vậy trong nháy mắt khi nhìn thấy tin tức trên báo chí tim hắn liền như bị treo lên, cho tới giờ khắc này mới chìm xuống tận đáy.
Suy nghĩ của hắn bị hỗn loạn, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Thi thể của Julla bị thanh niên thẩm phán kỵ sĩ này kéo đi, trượt trên sàn nhà bóng loáng, dần ra ngoài, hai mắt Julla trừng lên thật to, lòng tràn đầy hoảng sợ cùng phẫn nộ, tựa như pho tượng vậy, cổ nghiêng chạm vào hai mắt Đỗ Địch An, bị thanh niên kéo dài, từng chút từng chút biến mất, cho đến khi toàn thân bị biến mất ngoài biệt thự.
Đỗ Địch An kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ, trong đầu hắn như có dòng điện xẹt qua, nghĩ đến kết luận trên báo chí: "Tự sát? Uốngthuốc độc tự sát?"
Hắn sửng sốt một hồi, bỗng nhiên nhếch miệng, bỗng nhiên muốn cười nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
"Tự sát?..."
"Trên người có nhiều vết thương như vậy mà sở thẩm phán định là tự sát?"
Hắn khẽ nhếch miệng, biểu lộ vẻ mặt đang cười, từ trong hốc mắt tuôn ra hai hàng nước mắt bi thương xẹt qua gương mặt, nước mắt nhấp nhô chậm rãi nhỏ xuống lòng của hắn, hắn mãi mới kịp phản ứng, mở miệng cười còn lớn hơn.
Nhưng lại không có nửa điểm tiếng vang phát ra.
Tựa như một người đang điên cuồng cười lại không phát ra tiếng.
Đã từng, hắn cho rằng mình sẽ không còn xử trí theo cảm tính, sẽ không còn rơi lệ nữa.
Nhưng hiện thực lại hung hăng bác bỏ ý nghĩ của hắn, thế giới này chưa từng có bất cứ kẻ nào đặc quyền.
Edit: Thiên Thiếu