Chương 528 Thu Thập
Trong chớp mắt Đỗ Địch An đã đi đến nơi phòng tuyến của Quang Minh giáo đình đóng quân, dựa vào nhiệt cảm thị giác nên hắn có thể tùy tiện tránh thoát tất cả trạm gác ngầm và thuận lợi tới trước Cự bích rồi triển khai cánh trực tiếp bay vọt lên Cự bích.
Mặt đất trên Cự bích đóng một lớp bụi dày đặc cùng tuyết đọng lại, rõ ràng đã lâu không có người đặt chân đến.- Trên Cự bích của khu Nội bích có người tuần tra, trên Cự bích Ngoại bích lại không có chút mùi của nhân loại lưu lại, hẳn là Ngoại bích không ai có thể bò lên được Cự bích cao 1000m này.
Đỗ Địch An vừa chạy vừa suy nghĩ trong lòng.
- Với lực đẩy này cũng có thể nói lên người ở khu Nội bích có thể bay qua Cự bích, trực tiếp nhập cư trái phép đến bên ngoài, hoặc là từ bên ngoài lẻn vào.
Nghĩ tới đây, đôi mắt hắn nhắm lại, nhưng trong lòng không hề có ý sợ hãi.
Một lát sau, hắn đã tìm được cửa vào, từ trên cao quan sát liền có thể nhìn thấy những chấm đỏ thưa thớt trải rộng trong phế tích hoang dã ngoài Cự bích như những đom đóm trong bầu trời đêm, chỉ là mang theo màu sắc đỏ.Đỗ Địch An nhìn lướt qua, lập tức nhìn thấy thông đạo cách đó không xa, có một cái lều đơn giản, bên trong có một người đang nằm, theo nồng độ nhiệt lượng thì chính là Kacheek.Vèo!Đỗ Địch An thả người bay đi.Chớp mắt liền đáp xuống bãi có bên ngoài túp lều.
Nghe được động tĩnh, bóng người bên trong túp lề lập tức ngồi dậy, làm ra động tác như nhấc lên binh khí, hắn nhanh chóng đi đến cửa ra vào của túp lều nhìn ra bên ngoài.
- A, thiếu gia?
- Nhìn thấy là Đỗ Địch An, Kacheek sửng sốt.
- Đỗ Địch An thu hồi cánh, đi tới nói:
- Thân thể của ma vật đó đâu?
Kacheek tỉnh ngộ, nhưng trong lòng âm thầm giật mình, không ngờ Đỗ Địch An hiện tại đến mặt cũng không dám để lộ, vậy mà có thể đi thẳng đến ngoài Cự bích, nghe vậy vội vàng trả lời:
- Những vật kia vẫn chưa được chuyển đến, không ngờ ngươi lại tới nhanh như vậy.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày.
Kacheek thấy hắn mất hứng, không dám nhiều lời, đi lên phía trước dẫn đường, nói:
- Bây giờ ta liền dẫn ngươi đi.Nói xong quay đầu chạy, sợ Đỗ Địch An trách cứ.
Đỗ Địch An thấy vậy cũng không nói gì thêm, hắn vốn cũng không có thói quan tùy tiện trách cứ nên thõa mái đi theo, rất nhanh liền tìm được thi thể của Cát Liệt Giả.
Qua nhiều ngày rồi nên thi thể Cát Liệt Giả tản ra mùi hôi thối nhàn nhạt, may là lúc này đang là mùa tuyết đen nên nhiệt độ cực thấp, trên mặt đất đều là sương lạnh, thi thể nó bị đông cứng nên mới không hoàn toàn hư thối.Đỗ Địch An nhảy xuống, dò xét một chút, sau đó lựa chọn hai lưỡi dao chân trước bén nhất tách xuống, quay người trở lại trên mặt đất, nói với Kacheek:
- Ngươi nhanh chóng cắt mảnh thi thể này, dùng tuyết đen ủ lạnh, tìm một chỗ cất giữ nó và đừng để nó hư thối.
Kacheek gãi gãi đầu hỏi:
- Toàn bộ đều cắt mảnh sao?
- Toàn bộ.
Đỗ Địch An nói:
- Kể cả huyết nhục.
Kacheek cười khổ, đây cũng không phải là một việc thõai mái:
- Huyết nhục của nó lại không thể ăn, đã qua nhiều ngày như vậy, không biết bên trong có sinh sôi bao nhiêu ký sinh trùng cùng bệnh khuẩn, giữ lại còn hữu dụng không?
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn:
- Người không ăn có thể cho ma vật ăn, hiểu không?
Kacheek tỉnh ngộ lại, hận không thể vỗ đầu mình, ít nhất cũng là một vị Cao cấp Thú Liệp giả lại quên đi điều này, trong ngục giam vài năm quả nhiên khiến chính mình gỉ sắt, hắn lập tức nói:
- Ta biết rồi, nhưng thứ thi thể này tối đa chỉ có thể giữ lại trong mùa này, mùa tuyết đen qua đi thì rất nhanh sẽ hư thối.
- Cái này không cần ngươi lo lắng, đến lúc đó ta tự có biện pháp tiếp tục ủ lạnh.
Đỗ Địch An đạm mạc nói, ôm hai lưỡi dao sắc bén dài hơn mười thước quay người trở về, hai chi này nhìn thì mỏng nhưng lại không nhẹ, mỗi một cái ít nhất cũng hơn một ngàn cân, cũng may với thể chất hiện tại của hắn chì chúc sức nặng ấy cũng không là gì, tiện tay có thể nâng được.Trở lại trước Cự bích, Đỗ Địch An ném hai chi sang một bên nói với Kacheek:
- Có dây thừng không?
- Có.
Kacheek vội vàng lấy một bó dây thừng trong túp lều ra.
Đỗ Địch An tiếp nhận, mở hai cánh trực tiếp bay lên Cự bích.
Đồng tử Kacheek co rụt lại trợn mắt há mồm nhìn một màn này, hắn rốt cuộc cũng hiểu Đỗ Địch An làm sao có thể lén chạy đến đây, chính mà một đôi cánh, khó trách có thể lặng yên không một tiếng động mà đi ra ngoài.
Nhìn thấy Đỗ Địch An bay lên Cự bích trong chớp mắt, cả người hắn đều phát nóng, từ trước nay bay lượng luôn là năng lực của Thần, không ngờ Đỗ Địch An thân là người phàm mà lại cũng có, nhưng rõ ràng đây là năng lực Ma Ngân của hắn!
- Năng lực Ma Ngân hiếm hoi cũng không có khả năng này, nhất định là Truyền Kỳ Ma Ngân! Hắn còn bảo là không có hấp thu, thật quá giảo hoạt rồi!
Kacheek thầm hâm mộ trong lòng.
Đỗ Địch An lên đến Cự bích, tháo dây thừng và buộc nó vào mép trên Cự bích, sau khi ổng định xong, hắn thả người bay xuống trước mặt Kacheek, sau đó thu hồi cánh nói:
- Trong khoảng thời gian này, ngươi tạm thời ở tại ngoài Cự bích, nếu có việc gấp gì thì trực tiếp lén trở về từ.
- Đợi sau khi lên được Cự bích, ngươi đi đến góc bên cạnh và đi xuống dọc theo góc của Cự bích, phóng xạ ở nơi gần Cự bích quá lớn, người của Quang Minh giáo đình không đóng quân ở đó, còn làm sao để lướt qua Hoàng Kim vách tường thì phải dựa vào chính ngươi rồi.
Hai mắt Kacheek sáng ngời nhìn vào sợi dây thừng hạ xuống ở độ cao mấy chục thước, trong lòng hơi phấn khích, không ngờ có một ngày hắn cũng có thể leo lên Cự bích để xem phong cảnh bên trên.
- Như vậy thì chúng ta không cần phải mất một tuần để đi qua Thủ Tịnh Sở rồi, thật tốt.
Kacheek nhếch miệng cười nói.Đỗ Địch An khẽ gật đầu, tuy trong trở ngại của Thủ Tịnh Sở và Quang Minh giáo đình đóng quân có người của khu thứ 9 bọn hắn, có thể sử dụng đặc quyền để Kacheek trực tiếp trở về, nhưng cũng dễ dàng làm lộ thân phận của hắn.
- Ta đi về trước, ngươi tự chăm sóc bản thân.
Đỗ Địch An nói một câu, xoay người ôm lấy hai chi sắc bén trên mặt đất, triển khai hai cánh bay vọt lên với tốc độ cực nhanh, hai lưỡi dao nặng ngàn cân không hề ảnh hưởng đến tốc độ bay của hắn cũng có thể thấy được lực vỗ cánh mạnh bao nhiêu, nếu trong hỗn chiến, đôi cánh này còn có thể chém giết địch nhân như lưỡi dao.
Vèo!
Sau khi bay lên Cự bích, Đỗ Địch An nhanh chóng chạy đi. Sau hơn một giờ, Đỗ Địch An lặng lẽ quay trở lại khu buôn bán, hắn giấu hai lưỡi dao ở một nơi trong nhà của cư dân, hộ cư dân này có ba người, hai vợ chồng cùng một đứa con gái mười sáu mười bảy tuổi đang ngủ, hắn nhân lúc ba người chưa dậy liền nhanh chóng nhất kích làm ngất đi, sau đó buộc chặt trong hầm nhà họ, nhét miệng lại, tránh để bọn họ tỉnh lại sẽ la ré.
Sau khi cất giấu lưỡi dao, Đỗ Địch An quay trở về trong tổng bộ của khu thứ 9.
Lúc này đang là hai giờ sáng, tổng bộ khu thứ 9 vẫn rất náo nhiệt, trên quảng trường có không ít tinh anh khu thứ 9 đang nhận và trao đổi vật phẩm cao cấp tại đây, có thể chỗ này đều là Tam Tinh luyện kim thuật sĩ trở lên, cấp thấp không có quyền tới đây, đương nhiên cũng có một ít nhân vật lớn mang học sinh của mình tới đây để mở mang tầm mắt.
Đỗ Địch An trở lại quảng trường, đi thẳng đến tổng bộ.Đột nhiên một cỗ mùi quen thuộc bay đến trong không khí.