← Quay lại trang sách

Chương 529 Truyền Kỳ Binh Khí

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên nhân ăn mặc đồ đen đang đứng trước một quầy hàng để chọn lựa tài liệu luyện kim, phía sau hắn có một thiếu nữ đeo mặt nạ cú mèo đi theo duyên dáng yêu kiều, mùi quên thuộc kia chính là phát ra từ người nàng.

- Dạ Oanh?

Đỗ Địch An giật mình, không ngờ chỗ này lại gặp người quen.

- Chào trưởng lão!

- Chào trưởng lão!

Một vài người chung quanh nhìn thấy diện mạo của Đỗ Địch An, khiếp sợ vội vàng cung kính hành lễ, thấy Đỗ Địch An không trả lời liền quay người tiếp tục đi dạo.

Đỗ Địch An suy nghĩ một chút, quay người đi tới Dạ Oanh.

Dạ Oanh đang cùng trung niên nhân lựa chọn tài liệu luyện kim đột nhiên cảm nhận được có người đi tới, nàng ngẩn đầu lên liền lập tức giật mình, vội vàng hành lễ:

- Chào trưởng lão!

Nghe được lời nàng, trung niên áo đen giật mình xoay người lại, sau khi nhìn thấy gương mặt Đỗ Địch An liền vội vàng hành lễ:

- Chào trưởng lão.

Dạ Oanh đứng bên cạnh hắn phản ứng linh hoạt, nhìn thấy cử động của lão sư cũng liền hành lễ, chỉ là trong lòng cũng giật mình, không ngờ vị trưởng lão mới này của khu thứ 9 lại có bề ngoài trẻ tuổi như vậy, dường như mới hơn hai mươi tuổi.

Đỗ Địch An nhìn thấy nàng linh hoạt, khóe miệng hơi tác động một cái, nói với trung niên nhân áo đen:

- Học sinh này của ngươi không tệ.

Trung niên nhân áo đen sửng sốt.

Dạ Oanh ngạc nhiên, lập tức vui mừng trong lòng, nàng đã nghe nối qua về thân phận địa vị của trưởng lão, không ngờ lần đầu gặp mặt lại được vị trưởng lão này ưu ái, chỉ với một câu nói kia nàng cũng biết rõ bản thân mình sau này sẽ có được nhiều điều tốt, hơn nữa sẽ được dương danh trong vòng tròn của mình!

Đỗ Địch An nói xong liêgn quay người rời đi.

Đợi sau khi Đỗ Địch An rời đi, hai người mới phản ứng, Dạ Oanh vô cùng mừng rỡ nói với trung niên áo đen:

- Lão sư, vừa rồi hắn mới khen ta!

Trung niên nhân áo đen thở dài một hơi nói:

- Nói nhỏ chút, cần phải xưng trưởng lão, không được gọi là hắn.

Dạ Oanh ngượng ngùng cười cười, tò mò nói:

- Lão sư, trưởng lão khu thứ 9 chúng ta thật trẻ, nhìn thế nào cũng không lớn hơn 25 tuổi, thật lợi hại!

- Chớ có nói hươu nói vượn, đợi trở về rồi hãy nói.

Trung niên nhân áo đen khẽ quát.

Dạ Oanh thấy hắn nghiêm khắc, thè lưỡi không dám nói thêm.

Chủ quán bên cạnh nhìn bộ dáng của nàng, cười nói:

- Tiểu cô nương, ngươi không biết rồi, nghị viện cùng các trưởng lão đều có biện pháp lưu giữ dung nhan, đừng nhìn bộ dáng bên ngoài của trưởng lão là hai mươi, trên thực tế có thể còn lớn hơn so với gia gia ngươi.

Dạ Oanh sợ đến nhảy lên, líu lưỡi nói:

- Không phải chứ?

Trung niên nhân áo đen nhíu mày, muốn quát tháo nàng nhưng lại nhịn xuống.

- Cái này ngươi về hỏi sư phụ ngươi sẽ biết.

Chủ quán cười nói:

- Trưởng lão đại nhân tri thức uyên bác, thủ đoạn phi phàm, không phải một tiểu hài hai mấy tuổi có thể làm được, ngươi cũng thật biết quá ít.

Trong lòng Dạ Oanh sợ hãi thán phục, nhu thuận mà nói:

- Cảm ơn ngài đã nói cho ta biết.

- Không có gì.

Chủ quán cười híp mắt nói:

- Tuy không biết trưởng lão đại nhân nhìn thế nào mà thấy ngươi không tệ, nhưng có thể được trưởng lão đại nhân thưởng thức thì sau này tiền đồ vô lượng, nói không chừng còn mạnh hơn so với sư phụ ngươi, về sau nếu được đề bạt thì cần phải chiếu cố việc buôn bán của ta nhiều hơn nha.

Đôi mắt Dạ Oanh lưu chuyển, ngọt ngào nói:

- Ta biết rồi, nhưng lão sư của ta rất lợi hại, kiến thức của hắn cả đời ta đều học không hết.

Nghe nói như thế, sắc mặt trung niên nhân áo đen hòa hoãn vài phần, lộ ra chút nụ cười vui mừng.

Chủ quán cười lơ đễnh.

Vừa tới lầu hai của đại điện tổng bộ, Đỗ Địch An liền gặt phải Mắt Ưng, hắn lập tức nói:

- Ngươi ở đây thật đúng lúc, đi theo ta.

- Vâng.

Mắt Ưng bất động thanh sắc nhìn thoáng qua hành phục màu đen trên người Đỗ Địch An, lập tức đuổi kịp.

Trở lại văn phòng, Đỗ Địch An nghi xuống một cái đị chỉ cho hắn, nố:

- Ngươi lập tức tự mình đi một chuyến đến đây lấy hai kiện đồ vật trở lại, là chi của ma vật, dài khoảng 10m, phải đưa đến đây an toàn.

Mắt Ưng liền giật mình, đồng ý nói:

- Vâng.

Nói xong, tiếp nhận tờ giấy nhìn thoáng qua, cung kính cáo lui.

Đợi sau khi Mắt Ưng rời đi, Đỗ Địch An mới thay đổi y phục luyện Kim của mình, đây là quần áo chuyên của Ngũ Tinh luyện kim thuật sĩ, có thể cách trở hầu hết chất phóng xạ của luyện kim, thậm chí có thể chống được phóng xạ ngoài Cự bích, giá trị cực kỳ đắt đỏ.

Sau khi thay đổi y phục, hắn mới trở về phòng luyện kim, tiếp tục chế tạo Thần Thuật mới của mình.

Thần Thuật mới lần này không giống trước kia, công trình to lớn mà chỉ có thể tự hắn chế tạo, một ít linh kiện trong đó tuy kỹ thuật không cao, giao cho những luyện kim thuật sĩ khác cũng có thể hoàn thành, nhưng dễ dàng để lộ bí mật đến tai Giáo Hoàng cùng Tu đạo viện. Bởi vậy công trình to lớn này chỉ có thể dựa vào chính mình kiến thành từng chút một, cần thời gian nhiều hơn trước kia, ít nhất cũng hơn mấy tháng, tốt hơn là giữ bí mật cùng an toàn.

Thần thuật mới này không chỉ nhằm vào Tu đạo viện cùng Giáo Hoàng, mà còn là lễ vật mà hắn tặng cho toàn bộ Nội bích.

Bởi vậy, hắn không thể thua.

Thời gian trôi qua trong vô thức, đã đến sáng sớm, Đỗ Địch An kéo thân thể mệt mỏi ra khỏi phòng luyện kim, trở lại văn phòng, Noyes đã sớm chuẩn bị bữa sáng và mang tới cho hắn.

Đỗ Địch An ăn xong bữa sáng, cảm thấy tinh thần hơi phấn chấn, lúc này mới gọi Mắt Ưng tới, nói:

- Đồ vật ngày hôm qua đã thu hồi chưa?

- Thu hồi rồi.

Mắt ưng cung kính nói:

- Ngài cần bây giờ sao?

Đỗ Địch An khoát tay nói:

- Không cần cho ta, ngươi đi mướn mấy bậc thầy cải tạo thứ này một chút, tăng thêm sơ hở phía trên để chế tạo thành hai kiện binh khí, nhớ kỹ, không được sửa chữa quá nhiều đặc tính của chính nó, nó đã đủ sắc nhọn rồi.

- Vâng.

Mắt Ưng cung kính đáp, lúc vừa nhìn thấy hai chi ma vật này, hắn cũng đã đoán được mục đích của Đỗ Địch An, đổi lại là hắn cũng sẽ chọn chế tạo thành binh khí, lúc hắn kéo vận liền thấy được sự sắc nhọn khủng bố của hai chi ma vật này, chỉ cần bánh xe xóc nảy một cái liền sẽ chém ra một vết sâu, nếu nói là “chém sắt như chém bùn” cũng không hề khuếch đại.

Nếu không thử thăm dò qua độ cứng của hai chi ma vật này, hắn còn định bảo bậc thầy ăn xén bớt nguyên vật liệu, lưu lại cho mình một chút, dù lưu lại một đoạn để tổ hợp đến binh khí của mình cũng có thể tăg lực sát thương.

Đợi sau khi Mắt Ưng rời đi, Đỗ Địch An rút giấy bút bên cạnh ra, vẽ kiểu dáng của binh khí sắc bén sau khi chế tạo ra, đưa cho Noyes, nói:

- Ngươi nhìn lại, bảo bậc thầy dựa theo kiểu dáng này mà làm.

- Vâng.

Noyes nhận lệnh.