← Quay lại trang sách

Chương 538 Đao

Đây là một cự thuẫn màu đen, chiều dài khoảng bốn mét, toàn thân đen kịt, có vẻ rất nặng.

Noyes đưa hai tay bưng lấy, trên cổ tay nổi đầy gân xanh lộ ra vẻ hơi tốn sức, hắn nhìn thấy biểu lộ thoả mãn của Đỗ Địch An thì hơi khó hiểu, nói:

- Đại nhân, ngài tài liệu mới mà ngày mang về có thể chế tạo ra vài cái binh khí, tại sao phải lựa chọn chế tạo một tấm chắn như vậy?

- Cái này cũng không phải tệ.

Đỗ Địch An mỉm cười nhẹ giọng uốn nắn hắn, rồi thò tay chộp tới, cầm chặt vào chỗ viền cự thuẫn màu đen kia lên nói khẽ:

- Tránh ra một chút.

Noyes cảm giác tay mình chợt nhẹ đi, cự thuẫn màu đen nặng nề này lại được Đỗ Địch An một tay nhắc lên, trong lòng của hắn chợt thất kinh, nghe vậy hắn vội vàng lui về phía sau.

- Lui nữa.

Đỗ Địch An tiếp tục nói.

Noyes giật mình, lúc này hắn thối lui đến phía sau vách tường.

Đỗ Địch An đưa mắt nhìn chằm chằm cự thuẫn màu đen, ngón tay dùng sức nắm chặt, đột nhiên đưa về phía trước hất lên!

Loong coong! Loong coong! Loong coong!

Thanh âm kim loại va chạm nhau bỗng nhiên vang lên, một đạo hắc ảnh cực đại xẹt qua, một luồng gió mạnh ù ù nhấc lên, hoa tươi trong văn phòng bị chà xát đến mức phiêu diêu điêu tàn.

Đúng là mũi dao bén nhọn đen nhánh!

Đồng tử Noyes co rút lại, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên.

Chỉ thấy cự thuẩn màu đen trong tay Đỗ Địch An trong khoảnh khắc lại hóa thành một lưỡi dao sắc bén màu đen dài hơn mười mét!

Bộ dáng lưỡi dao sắc bén màu đen này vô cùng dữ tợn đáng sợ, bên trên có gai ngược cùng lưỡi câu cong, bề ngoài vẫn là bộ dáng lưỡi dao sắc bén của Cát Liệt Giả, điểm khác biệt duy nhất chính là, bên trên có khảm một đoạn kim loại crôm được chế tạo thành ống thép co duỗi, có thể làm cho lưỡi dao sắc bén này gãy áp súc nhiều lần, giống như là tam tiết côn, tam đoạn có thể đổi ra một đoạn chiều dài.

Đỗ Địch An đang đánh giá lại, cảm giác vô cùng hài lòng, kiểu dáng giống y đúc tác phẩm của hắn, Mắt Ưng mời bậc thầy quả nhiên có chút tài năng.

Noyes lấy lại tinh thần, dịch chuyển khỏi hướng đâm vào của lưỡi dao sắc bén, nuốt xuống một ngụm nước miếng nói:

- Đại nhân, binh khí này... hơi dài một chút à?

Cầm trong tay binh khí hơn mười thước, hắn không cách nào tưởng tượng nên tác chiến như thế nào, căn bản là thi triển không đứt!

- Vừa vặn phù hợp.

Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, binh khí này có hai loại phương thức chiến đấu, đầu tiên là lục mặt cận chiến, nó có thể co rút lại thành hình dạng cự thuẫn màu đen lúc trước, đây là tam đoạn hợp nhất thức sử dụng lúc cận thân chiến đấu, tuy giống nhau nhưng lúc co rút lại cự thuẫn màu đen lại là miệng lưỡi sắc nhọn, tăng thêm sơ hở ở vị trí biên sau khi co rút lại, hoàn toàn có thể trở thành một đại đao dài đến bốn mét.

Nếu gặp phải địch nhân cần toàn lực nghênh chiến, hắn có thể khôi phục binh khí thành bộ dáng lưỡi dao sắc bén của Cát Liệt Giả, mượn nhờ sức mạnh bay lượn giữa không trung của cánh, có thể tùy ý vung binh khí này ra.

Dù sao cánh là một trong những năng lực của Ma Ngân, nếu như binh khí quá ngắn, lúc mượn nhờ đôi cánh để chiến đấu sẽ khó tránh khỏi sẽ việc bị rơi vào trạng thái cận thân cùng địch nhân và dễ dàng bị phản công lại, như vậy thì tác dụng của cánh cũng không còn ý nghĩa gì, nhưng có binh khí là lưỡi dao sắc bén của Cát Liệt Giả dài hơn mười mét này, hắn có thể công kích đối phương mà đối phương lại không cách nào làm hắn bị thương được.

Noyes thấy Đỗ Địch An nói như vậy liền tức cười, một lát sau hắn mới nói:

- Đại nhân, tài liệu ngài cung cấp không phải hai cây sao, sao đây lại chỉ là một thứ binh khí?

- Là hai thứ.

Đỗ Địch An mỉm cười, tay kia cầm chặt chỗ hở bên cũng có lỗ hở, nhưng nhue lac trang trí sơ sài nhưng hắn cầm chặt rồi khẽ động, lập tức có lưỡi dao sắc bén bật ra.

Nhìn thấy vậy, Noyes liền kinh ngạc.

Binh khí này lại giống như một cái kéo, có thể hợp hai làm một, lại còn có thể phân chia thành hai thanh?

Đỗ Địch An cầm trên tay, khẽ ước lượng, cảm giác cũng khá phù hợp, lúc này liền khép nó lại, đè chỗ tay cầm lại rồi hất lên một cái, lưỡi dao sắc bén màu đen lập tức lùi về, khôi phục thành bộ dáng cự thuẫn màu đen như lúc trước, ngay vị trí biên giới lại sắc nhọn vô cùng, lóe lên hàn quang sáng rực.

- Bảo bọn hắn chế tạo cho ta một dây xích thật chắc buộc lên thứ này.

Đỗ Địch An nói với Noyes.

Noyes sững sờ nói:

- Không cần chế tạo vỏ đao sao?

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu,

- Đao giết người không cần vỏ.

Noyes hiểu được, đồng ý một tiếng rồi thối lui.

Thời gian dần trôi mau.

Đỗ Địch An mỗi ngày đều đắm chìm trong phòng luyện kim, chỉ ra khỏi phòng một lúc vào giờ ăn sáng mà thôi, nguyên nhân là vì hắn có thể thuận tiện xem báo buổi sáng, biết được những động thái gần đây của Nội Bích, về phần bữa trưa cùng bữa tối, tất cả đều để Noyes đưa đến trước phòng luyện kim, hoàn thành công việc hắn tự nhiên đi ra ngoài ăn.

Hắn không có nhu cầu quá cấp thiết đối với việc ăn uống, ở đây hắn cũng không sưu tập những thức ăn quý báu này để tránh bị người ta nhận ra thân phận, dù sao lúc trước khi hắn vẫn còn là Thần Thuật đại sư, mặc dù không có trắng trợn vơ vét, nhưng ít nhiều cũng có một vài tin tức, mà ở khu vực Ngoại Bích này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, rất dễ bị người bắt lấy sơ hở.

- Tất cả đều là tin tức chiến tranh, dường như không còn ai nhớ tới ta nữa rồi.

Nhìn qua tất cả các phần đưa tin trên báo, vẻ mặt Đỗ Địch An đạm mạc, tuy hắn không thèm để ý đến chút hư vinh này nhưng ít nhiều có thể nhìn ra thủ đoạn khống chế thế cục của kẻ cầm quyền, quân bộ lúc trước được hắn miễn phí quyên tặng súng hơi nước, hôm nay lại không có nửa phần tỏ ý đội ơn.

Có lẽ Quang Minh giáo đình hao tổn một vị Thần Thuật đại sư đối với bọn họ mà nói lại là một chuyện tốt.

Thùng thùng.

Bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng đập cửa.

Đỗ Địch An biết là Mắt Ưng, nói:

- vào đi

Mắt ưng đẩy cửa vào, nhìn thoáng qua Đỗ Địch An, rồi cúi đầu cung kính mà nói:

- Đại nhân, Trưởng Lão Hội gửi thiệp mời đến, mời ngài đi tham gia Trưởng Lão Hội nghị, thương nghị lần này bàn về vấn đề chiến tranh giữa quân bộ cùng dã nhân.

- Hội Nghị Trưởng Lão?

Lông mày Đỗ Địch An chau lại, lạnh nhạt nói:

- Không rảnh, không đi.

Mắt Ưng khẽ giật mình, vội vàng nói:

- Đại nhân, Hội nghị Trưởng Lão này ngài không thể không đi, mỗi lần hội nghị tổ chức, tất cả trưởng lão đều phải trình diện tham gia, ngay cả Dạ Vương cùng Minh Vương cũng đều không thể thiếu.

Đỗ Địch An nhìn qua hắn, nói:

- Nếu như vắng họp thì sẽ thế nào?

Mắt Ưng ngơ ngẩn.

- Hậu quả là lọt vào sự công kích của tất cả trưởng lão, hoặc tất cả trưởng lão sẽ hợp lực công kích khu thứ 9 của chúng ta à?

Vẻ mặt Đỗ Địch An đạm mạc, tiếp tục nói.

Mắt Ưng có chút tức cười, do dự mà nói:

- Cái này, ta cũng không rõ lắm, nhưng Queri trưởng lão xưa nay chưa từng vắng họp, ngài lại mới tới khu thứ 9 đảm đương vị trí trưởng lão, Hội nghị Trưởng Lão lần này, các vị trưởng lão hẳn là cũng muốn hiểu rõ về ngài, ngài cũng nên cùng những trưởng lão khác chắp nối, nếu như vắng họp, chỉ sợ... Sẽ khiến người ta cảm thấy ngài quá mức ngạo mạn.

Nói xong lời cuối cùng, trong lòng hắn hơi khẩn trương, nhưng vẫn kiên trì nói.

Gia tộc của hắn là khu thứ 9, hắn lại là thư ký của Queri trưởng lão, bởi vậy hắn tuyệt đối không muốn chứng kiến cảnh khu thứ 9 bị hủy trong tay Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nghe hắn nói, liền khẽ cười một tiếng, trong mắt lại có phần không vui, nói:

- Queri trưởng lão không vắng họp là do hắn không dám, chuyện hắn không dám, không có nghĩa là người khác cũng không dám! Bất kể hắn là dạ Vương hay là Kiếm Vương, bọn hắn ai thích thì người đó đi, ngươi mau chuyển cáo cho hội Trưởng Lão, nói sức khỏe ta không tốt, không thể tham gia được, bọn hắn nghĩ như thế nào thì ta không xen vào, cũng cũng không muốn quản.