Chương 539 Theo Dõi
Đại nhân, cái này... Chỉ sợ không ổn?
Mắt Ưng khó xử nói.
- Quyết định như vậy đi, đi thôi.
Đỗ Địch An không muốn nói thêm nữa, đối với hắn thì việc tham gia Hội nghị Trưởng Lão chỉ phí thời gian. Ngồi ở đó tranh cãi lục đục cùng bọn Dạ Vương còn không bằng hắn làm việc trong phòng luyện kim của mình.
Mắt Ưng nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn thầm than một tiếng, trong lòng lấp lửng, quay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi Mắt Ưng rời đi, Đỗ Địch An lấy một chồng giấy cùng mực nước đi đến phòng luyện kim của mình.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Địch An gọi Noyes đưa quân báo tới, quả nhiên, có súng hơi nước cùng pháo Thần Hỏa phối hợp, dã nhân cho dù chiếm được ưu thế về vị trí vẫn bị đánh thảm bại,
thương vong thảm trọng. Lần trước người trông coi vách tường Hoàng Kim cùng quân đội binh sĩ tử thương vô số. Nhưng có súng hơi nước cùng với quân dự bị đào tạo ra trong khoảng thời gian này, tất cả đều có thể phát huy ra sức chiến đấu ngang với Trung cấp Thú Liệp Giả. Chỉ có Cao cấp Thú Liệp Giả mới có thể tránh thoát xạ kích của súng hơi nước cầm tay của binh lính bình thường.
Đương nhiên, việc đáng nói ở đây không phải nói đến việc tốc độ của Cao cấp Thú Liệp Giả có thể vượt qua lực của hơi nước đẩy viên đạn mà là Cao cấp Thú Liệp giả có thể kịp phản ứng trước xạ kích hay không. Tuy thao tác của súng hơi nước đơn giản, lại không có quá nhiều yêu cầu đối với thể chất, nhưng người bình thường muốn nhắm trúng địch nhân sau đó xạ kích lại phải cần thời gian, mà chút thời gian này đủ cho Cao cấp Thú Liệp Giả phản ứng rồi.
- Dã nhân quả nhiên không muốn lui, Yvette, kế tiếp trông cậy vào ngươi rồi.
Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, ăn xong bữa sáng, hắn tiếp tục trở lại phòng luyện kim lu bù với công việc.
Thiếu vật liệu, vậy thì gọi Mắt Ưng đem tới là được.
Khu thứ 9 tuy thế lực trong Hắc Ám Giáo Đình không lớn, nhưng mạng lưới quan hệ lại cực lớn, dù cho là vật liệu kim loại quý hiếm cũng có thể dễ dàng lấy được, ở các ngành các nghề đều có giáo đồ Hắc Ám của khu thứ 9.
Lại qua một ngày, đã đến thời gian ước định cùng Helisha.
Đỗ Địch An mang quần áo nhẹ đi ra ngoài, cũng không mang theo binh khí sắc bén của Cát Liệt Giả, một mình rời khỏi khu buôn bán, chạy lên Cự Bích.
Lúc bay lên là còn sáng sớm, thoáng chốc liền đến góc hướng tây của Cự Bích nơi đã ước định.
Lúc này sắc trời còn sớm, Đỗ Địch An sau khi đáp xuống, chờ một lát không thấy có gì liền tìm điểm chứa ma vật tiến hành săn bắn, rèn luyện năng lực chiến đấu của chính mình.
Ở lân cận góc hướng tây này, ma vật đều ở đẳng cấp chừng ba mươi, đại đa số là ma vật bình thường, sức chiến đấu so với Tứ Danh Ma Vật yếu hơn rất nhiều. Trong quá trình săn bắn, hắn cảm giác được năng lực chiến đấu của mình còn rất non yếu, chỉ có thể dựa vào lực lượng cùng tốc độ ưu việt để đánh chết ma vật.
Liên tục săn được bảy tám ma vật, Đỗ Địch An dần nghiệm ra một vài kinh nghiệm, thân pháp lúc chiến đấu càng thêm nhẹ nhàng. Những ma vật này cũng có một vài con có kịch độc, nọc độc trên người chúng dù là hắn cũng sợ hãi, thậm chí là cao thủ mạnh hơn cũng không dám tùy tiện đụng vào Dù sao thân thể mạnh yếu là một chuyện, chống lại độc tố lại là một chuyện khác.
Săn bắn đến khoảng 9h sáng, thể năng Đỗ Địch An tiêu hao không ít, thấy thời gian không còn sớm liền trở về tới góc hướng tây bên cạnh Cự Bích yên tĩnh chờ đợi, vừa khôi phục thể lực vừa suy nghĩ kế hoạch chi tiết sau này.
Chờ chừng một giờ, Đỗ Địch An thấy thân ảnh Helisha xuất hiện, từ đằng xa lướt thẳng đến. Nhưnghắn cũng không giương mắt nhìn để tránh bại lộ năng lực cảm giác của mình, tiếp tục giả vờ cúi đầu trầm tư.
- Này!
Thanh âm ngọt ngào vang lên.
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn lại, lộ ra nụ cười nói:
- Ngươi đã đến rồi.
Helisha vắt chéo hai tay sau lưng, cười hì hì nhìn hắn, vẫn là một thân váy màu xanh biếc, chỉ là kiểu dáng khác đi, nói:
- Ngươi đợi lâu chưa?
- Không lâu, ta cũng vừa đến.
Đỗ Địch An mỉm cười nói.
Helisha cười cười, hai tay giấu sau lưng mạnh mẽ đưa ra:
- Này, nhìn xem!
Từ lúc nàng đến, Đỗ Địch An liền chú ý tới đồ vật nàng cầm trong tay. Đây là một cái ba lô nhỏ màu đỏ tinh xảo, bên trong phình, mặt ngoài còn thêu chân dung một bé gái đeo tai thỏ, hắn hỏi:
- Là thần dịch sao?
- Ừ!
Helisha khẽ mở ba lô, bên trong là một lọ chất lỏng màu đỏ thẩm bằng ngón tay, nói:
- Đây đều là thần dịch, một lần ta chỉ có thể mang từng này, hẳn là đủ cho ngươi dùng nửa tháng rồi.
Đỗ Địch An mừng rỡ, đồng thời lại cảm kích, chân thành nói:
- Cảm ơn ngươi!
- Tiện tay mà thôi.
Helisha cười hì hì nói, nói xong liền đưa ba lô màu đỏ cho Đỗ Địch An nói:
- Cầm đi đi.
Đỗ Địch An gật đầu, cầm lấy ba lô nhỏ, suy nghĩ một chút, quay người đến bên cạnh, rút ra một ít cỏ dại, nhanh chóng bện thành một cái túi cỏ, đem thần dịch bên trong ba lô nhỏ đổ vào đó, rồi trả ba lô nhỏ lại cho Helisha:
- Cái này trả lại ngươi.
Helisha nhìn túi cỏ hắn bện, kinh ngạc:
- Ngươi còn có thể bện đồ vật?
Đỗ Địch An cười nói:
- Cha nuôi ta là thợ máy, ta có học qua.
- Thì ra là thế.
Helisha thán phục:
- Thật lợi hại!
Đỗ Địch An cười một tiếng nói:
- Chỉ là việc vặt mà thôi.
- Không hề, ta cảm giác ngươi rất lợi hại.
Helisha lập tức lắc đầu, nói:
- Giống ta, ngoài chiến đấu cùng ma vật thì cái gì cũng không biết.
Đỗ Địch An cười, không nói gì.
Xác thực, tinh lực của một người có hạn, huống chi tuổi Helisha cũng tương đương với mình, muốn làm tốt một chuyện nhất định phải chuyên chú, như vậy tất nhiên sẽ xem nhẹ chuyện khác.
Người có thể tinh thông nhiều lĩnh vực hơn hẳn phải bỏ ra nhiều tinh lực cùng thời gian hơn người thường.
- Ngươi muốn thử luôn không?
Helisha chỉ vào thần dịch, hào hứng.
Đỗ Địch An tò mò hỏi:
- Uống trực tiếp sao?
Helisha vỗ đầu một cái, thè lưỡi, nói:
- Ta quên không mang ống chích, cái này giống như thần chúc phúc, đều là tiêm vào trong mạch máu, uống sẽ trực tiếp đến bụng rồi đào thải ra.
Đỗ Địch An không nhịn được cười một tiếng rồi nói:
- Vậy thì trở về rồi lại dùng.
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Helisha phiền muộn vểnh miệng nói.
Đỗ Địch An gói kĩ túi cỏ, thầm nghĩ cũng không nên cứ như vậy rồi trở về, liền nói ngay:
- Chúng ta đi đi dạo đi?
- Đi đâu được?
Đôi mắt Helisha sáng ngời.
Đỗ Địch An nhìn bốn phía, xung quanh đều là cỏ hoang cùng phế tích, cười khổ nói:
- Ở xung quanh đây đi?
Nghe vậy, Helisha nhẹ gật đầu:
- Được.
Đỗ Địch An ôm thần dịch, đưa nàng tản bộ xung quanh, nếu xuất hiện ma vật, Helisha sẽ chủ động ra tay xử lí. Điều này làm cho Đỗ Địch An nghĩ đến câu nói lúc trước của nàng: "Ngươi bảo hộ ta nhé", trong lòng cười khổ, hiện tại bề ngoài hình như là ngược lại.
Hai người vừa đi vừa nói.
Helisha cùng Đỗ Địch An thảo luận vài chuyện thú vị trong khu nội bích, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đến trưa, Helisha nhìn nhìn trời, nói với Đỗ Địch An:
- Thời gian không còn sớm, ta phải về rồi.
- Vậy được rồi.
Đỗ Địch An không giữ lại, hắn cũng nôn nóng trở về sử dụng thần dịch, còn làm Thần Thuật mới nữa.
Hai người cùng nhau về tới góc hướng tây Cự Bích, Helisha phất tay với Đỗ Địch An, quay người đi đến góc hướng tây, thân ảnh biến mất ở góc rẽ.
Đỗ Địch An đi đến góc, đưa mắt nhìn bóng dángcủa nàng đi xa.
Helisha cảm giác được động tĩnh, quay đầu lại xem, trên mặt cười tươi như đóa hoa nói:
- Ngươi cũng trở về đi.
- Ừ.
Đỗ Địch An cười gật đầu.
Helisha phất tay lần nữa, leo lên Cự Bích. Đến khi thân ảnh biến mất trong tầm mắt, chỉ có thể dựa vào nhiệt cảm thị giác nhìn thấy một cái điểm nhỏ màu đỏ, Đỗ Địch An mới thu hồi ánh mắt, quay người theo đi dọc Cự Bích.
Sau khi đi hơn 10 phút, hắn chuẩn bị muốn cởi áo khoác, giương cánh bay lên Cự Bích, đột nhiên ngơ ngẩn.
Chỉ thấy Helisha lúc trước đã rời đi vậy mà xuất hiện ở đằng sau Cự Bích, trên đỉnh đầu của mình!
Bóng dáng của nàng không xuất hiện ở biên giới Cự Bích, nhưng nhiệt cảm thị giác của hắn lại xuyên thấu qua biên giới Cự Bích, nhìn thấy được thân ảnh mơ hồ của nàng.