← Quay lại trang sách

Chương 540 Thăm Dò

Nàng theo dõi ta sao?

Đỗ Địch An nảy ra ý nghĩ này.

Tuy trong lòng giật mình, thân thể của hắn lại không dừng lại, vẫn giữ nguyên tốc độ lúc trước đi về phía trước, cúi đầu, mượn ánh mắt rộng lớn chăm chú nhìn Helisha nhẹ nhàng bám theo phía sau.

Thông qua hình dáng nhiệt lượng, hắn tin chắc chính là Helisha vừa rời đi lúc trước. Hơn nữa ở thời điểm này xuất hiện tại nơi đây, có năng lực leo lên Cự Bích cũng chỉ có nàng.

Tại sao nàng phải theo dõi mình?

Đỗ Địch An trong lòng rối bời, âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là lo lắng ta trên đường trở về không an toàn, cố ý đi theo bảo hộ ta? Nghĩ đến điểm này, hắn lại cảm thấy là lạ, đáp án hình như cũng không phải là như thế. Dù sao lúc trước nàng cũng không cùng đến.

- Nếu như không phải lo lắng an nguy của ta mà lại theo dõi ta là có mục đích gì khác?

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, trong lòng đột nhiên cảnh tỉnh lại, lúc trước hắn mang tâm tình đội ơn cùng kích động ở chung với nàng. Dù sao đây cũng là tiểu cô nương lần đầu hắn nhìn thấy lúc nhỏ khiến trong lòng hắn giống như là mộng, hắn không muốn mang một tí ý niệm dơ bẩn cùng xấu xa nào vào trong mộng cảnh này.

Nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên tỉnh ngủ, tựa như ý thức khôi phục thanh tỉnh. Hắn đột nhiên hiểu ra, lúc nhỏ dù sao cũng là lúc nhỏ, đã qua nhiều năm, hoàn cảnh có thể dễ dàng làm biến đổi một người, hoặc là nói, tính cách cùng tư tưởng của mỗi người đều là do hoàn cảnh ban cho, là cụ thể hoá của hoàn cảnh vật dụng thực tế. Mà ở khu nội bích, hắn tuy nhìn thấy không nhiều lắm, nhưng lần đó theo Francis đi tòa ngải đinh thị đó chứng kiến sự việc cũng tinh tường khắc ở trong óc, loại vặn vẹo, dơ bẩn không khí kia làm cho hắn chán ghét tự đáy lòng. Mà Helisha sinh hoạt lâu dài ở bên trong nội bích trong những năm này, có bị những hoàn cảnh cải biến không?

- Đối đãi với một người có hảo cảm, ta sẽ không muốn tổn thương người đó, gặp chuyện gì đó sẽ luôn nghĩ đến hướng tốt, cuối cùng cũng là tự ta tình nguyệnmà thôi.

Đỗ Địch An nghĩ đến những câu chuyện trong ngục giam, những người vào ngục giam này có rất nhiều người trời sinh đã ác, có rất nhiều là bị hãm hại, cũng có rất nhiều người bị huynh đệ thân nhân phản bội, trong đó không thiếu người lúc đã bị bán đứng còn ngây ngốc cho rằng, đối phương cũng không phải thật sự muốn làm như vậy.

- Có hảo cảm sẽ bao che, cho nên tình yêu mới có thể rất đẹp.

Đỗ Địch An đột nhiên nghĩ đến lời của một người trong ngục giam, trong đầu không khỏi gõ vang cảnh báo.

Nhưng điều làm hắn khó hiểu chính là bản thân hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, nếu như nàng có mục đích khác thì sẽ là mục đích gì? Lấy đồ vật trên người mình? Lợi dụng mình? Hay là, hãm hại mình?

Nếu như là mục đích làm loạn, hắn chỉ có thể nghĩ đến ba điểm này, nhưng nguyên nhân như thế mới khiến cho hắn khó hiểu. Dù sao, dùng sức lực của Helisha, căn bản không đáng hãm hại mình, hãm hại là thủ đoạn ti tiện kẻ yếu đấu với cường giả. Mà nàng lại có thể nhẹ nhõm đánh chết mình một cách chính diện. Về phần giành đồ vật, hắn hình như đã sớm hai bàn tay trắng.

- Nếu như là lợi dụng ta, bản thân ta có lẽ đã không có gì có thể lợi dụng, chẳng lẽ là nàng biết được thân phận của ta, muốn lợi dụng khu thứ 9 Hắc Ám Giáo Đình giúp nàng xử lý chuyện gì đó? Hoặc là lợi dụng ta đến tu đạo viện làm gì đó?

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, vừa đi vừa cúi đầu trầm tư. Nghĩ chốc lát, hắn đột nhiên ngơ ngẩn, mắt sáng lên.

- Đi cùng ta là bảo vệ ta hay là có dụng ý khác, thử một lần sẽ biết!

Ánh mắt của hắn chớp động, vẫn giữ tư thế lúc trước, nhưng ánh mắt đánh giá xung quanh. Một lát sau, hắn tìm được một bãi cỏ, trong lòng vui vẻ, ngừng lại, ngồi xổm trong bãi cỏ thò tay nhổ cỏ.

Cỏ này cũng không phải là cỏ hoang bình thường mà là một loại cỏ dại rất cứng, mép có răng cưa.

Lúc Đỗ Địch An nhổ cỏ, bàn tay nắm niết, ngón tay ma sát lên cỏ dại, dùng móng tay niết qua chỗ thịt mềm, lập tức cắt ra một miệng vết thương, hắn không để ý đến, vẫn tiếp tục nhổ cỏ, đến khi lấy được cỏ dại bện thành hai cái túi cỏ cùng dây thừng, sau đó đem túi cỏ đựng thần dịch lúc trước để vào đó, đựng trong ba tầng, vác trên lưng để tránh lúc vận động kịch liệt sẽ nghiền nát.

Làm xong, hắn tiếp tục hướng về phía trước, chỉ là đổi thành chạy chậm.

Chạy bảy tám phút, hắn ngừng lại, khẽ thở dốc, đồng thời bước chậm về phía trước. Lúc đó, hắn chú ý tới có không ít hình dáng nhiệt lượng màu đỏ cùng với mùi phân tiện ma vật lưu lại trong không khí.

- Đến đây đi...

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng. Bàn tay hắn nắm lại thành quyền, móng tay không ngừng chạm vào chỗ thịt mềm trước đây bị cắt để tránh miệng vết thương lành lại. Mùi máu lan ra, hắn vẫn giữ tốc độ ấy, trong chốc lát, thân thể liền chậm lại, giống như là đi mệt.

Cùng lúc đó, Đỗ Địch An chú ý tới bên cạnh có một thân ảnh lớn chừng 4-5m, tuy không biết là ma vật loại gì, với khổ người như vậy, từ trước đến nay đẳng cấp không thấp. Giờ phút này, ma vật dường như nghe thấy được mùi máu tươi, chậm rãi đi về hướng Đỗ Địch An.

- Đến đây đi.

Đỗ Địch An kêu gọi trong lòng. Rồi đột nhiên, trong một bụi cỏ mà hắn đi qua, một bóng đen mạnh mẽ nhảy lên, há miệng lớn dính máu cắn tới Đỗ Địch An, miệng đầy gió tanh.

Đỗ Địch An ra vẻ sợ hãi cả kinh! Hắn thật sự đã bị kinh hãi!

Hắn chỉ chú ý đến hình dáng ma vật, lại không chú ý tới xung quanh vậy mà cũng có ma vật! Ma vật này không tản ra nhiệt lượng, toàn thân màu xanh lá cây, cùng bụi cỏ xung quanh như một khối, thế nên làm cho Đỗ Địch An có thói quen tin cậy nhiệt cảm thị giác không kịp chuẩn bị, cả kinh suýt nữa ngây người tại chỗ.

Cũng may sửng sốt không đến nửa giây, hắn kịp phản ứng lại, trái tim phanh phanh đập mạnh, toàn thân lạnh buốt, chỉ cảm thấy tư duy trong đầu đã không theokịp phản ứng, bản năng thân thể lóe lên, trốn về sau.

Bành!

Cự Xà màu đen đâm vào vai của Đỗ Địch An đang tránh né, đụng hắn ngã xuống đất. Đỗ Địch An thấy nó chuẩn bị bắn tới lần nữa, vội vàng lách mình tránh né, cùng lúc đó, hắn khẽ giật mình, lực chú ý tản ra sau khi nhìn thấy hình bóng Helisha trên Cự Bích vẫn còn theo sát. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Hắn ngẩng đầu nhìn qua Cự Xà, lập tức nhận ra đây là Phệ Kim Ma Mãng đẳng cấp ba mươi ba, có thể dùng kim loại làm thức ăn, nọc độc có thể làm cho người trúng độc ở trong thời gian ngắn mê man, tê liệt.

Tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Đỗ Địch An lập tức hạ quyết tâm, lúc nó dốc sức cắn tới, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, đưa tay một quyền đánh trúng cằm của nó, khiến đầu nó mở ra lập tức khép lại.

Hắn trở tay nhanh chóng ôm lấy đầu để tránh bị cắn đến, mặc dù thể chất của bản thân hơn nó nhưng một khi bị độc của nó xâm nhập cũng sẽ mê man, khi đó liền thật sự nguy hiểm. Nhưng vì chứng minh thăm dò trong lòng là đúng, hắn vẫn mạo hiểm thử một lần.

Bành! Bành!

Thân thể Phệ Kim Ma Mãng kịch liệt vặn vẹo, quật trên mặt đất, nện ra từng đạo rãnh sâu. Thân thể của nó bỗng nhiên quay quanh, quấn lấy Đỗ Địch An không ngừng siết chặt.