← Quay lại trang sách

Chương 548 Thẩm Vấn

Vèo! Vèo!

Từng đạo thân ảnh từ trong rừng rậm xẹt qua với tốc độ vô cùng nhanh. Trên Cự Bích cao 1000m, Helisha đang cầm trong tay một cự thương hoàn toàn không hợp với dáng người nàng, di chuyển một cách linh hoạt.

Chạy được một nửa, Helisha đột nhiên cảm giác được gì đó, liền quay đầu nhìn lại, tờ mờ nhìn thấy một đạo thân ảnh lóe lên mà lướt qua.

Đôi mắt nàng nhắm lại, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một vệt đường cong.

Đỗ Địch An yên lặng theo sát, sự hỗn loạn trong lòng hắn cũng dần dần bình phục lại, hắn đã hiểu được, tất cả những ngày ở cùng Helisha đều là một cái bẫy cùng sự giả dối! Kể cả việc nàng tặng hắn thần dịch, cùng với quyển trục của Long tộc đều đã có sẵn mục đích.

- Mục đích của nàng, hẳn không phải là giết ta!

Ánh mắt Đỗ Địch An thâm trầm, với thân thủ của Helisha, không cần phải tốn công tốn sức như vậy, nguyên nhân rất có thể là có hai điều, thứ nhất, sau khi cả hai chia tay ở lần đầu gặp nhau nàng đã điều tra thân phận của mình, biết được chính mình là người của tu đạo viện, cho nên mới mượn đó mà lợi dụng mình để đối phó tu đạo viện.

Một tên tu đạo viện trộm lấy quyển trục của Long tộc bọn hắn, đây là một ý rất tốt để lấy cớ làm khó dễ.

Mục đích thứ hai là ý định muốn nhốt chính mình, mượn nhờ Thần Thuật mới của mình làm giá trị sáng tạo của Long tộc.

- Như vậy cũng tốt...

Khóe miệng Đỗ Địch An hơi cong lên,

- Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng rồi.

Thanh niên tóc vàng quay đầu nhìn Đỗ Địch An, khiển trách quát mắng:

- Nói nhỏ cái gì, mau đuổi theo đi!

Nói xong, hắn lại tăng tốc.

Đỗ Địch An hờ hững mà nhìn hắn một cái, cũng không để ý đến tốc độ của hắn, vẫn duy trì tốc độ của mình mà đi về phía trước. Lúc trước cho dù là phải lẩn trốn, hắn vẫn bảo trì tốc độ vào khoảng trung bình, không có bật hết hỏa lực, mặc dù lúc ấy hắn có thể bỏ chạy, nhưng khi bị truy đuổi tới nơi, giữ lại át chủ bài mới có lật bàn hi vọng.

Khẽ chớp mắt đã hai giờ đi qua.

Tất cả mọi người không ai ngừng lại, mãi đến khi cả đoàn thẳng đến một mảnh đất trống cỏ dại thưa thớt thì mới giảm tốc độ xuống.

Đỗ Địch An lập tức chú ý tới, khoảng không phía trước cách đó không xa, cũng có một con đường đi vào Cự Bích.

Vèo!

Thanh niên tóc vàng lao lên trước tiên, mở cánh cửa.

Bảy người còn lại bao quanh Đỗ Địch An, nhanh chóng đi vào bên trong cánh cửa.

Trong hành lang âm u, cấu tạo dường như giống với con đường khu Ngoại Bích, hai bên thông đạo có những hình Nữ Thần bích hoạ ở trong bóng mờ mỉm cười chăm chú nhìn mọi người, cản giác hơi âm trầm.

Khẽ đảo mắt, đã đi vào trong vách tường.

Đỗ Địch An giương mắt nhìn lên, hắn ngừng lại chỗ tám cái bộ dáng vừa giống trâu vừa giống như thằn lằn trên lưng có yên ngựa, đầu gối cùng trên đầu đeo thép, đằng sau là một cái đuôi tráng kiện. Ánh mắt của hắn chớp độnh, những tọa kỵ này hắn đã từng thấy qua trong Ma Vật Đồ Quyển, tên là Nham Long, sở dĩ dùng chữ "Long" để đặt tên là vì nghe nói bề ngoài của nó có chút tương tự với rồng trong truyền thuyết.

Bất kể như thế nào, cũng hiếm có người xem Nham Long và rồng bên trong truyền thuyết nhập làm một, dù sao đẳng cấp của Nham Long cũng chỉ ở mức 18 đến 25, hơn nữa là ma vật ăn cỏ hiếm thấy trong giới ma vật.

- Đi!

Thanh niên tóc vàng quát Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An đi theo thanh niên kia, lúc tay trái của hắn vô tình va chạm vào phần lưng của Nham Long này, khiến Nham Long lập tức kêu lên một tiếng, chân tán loạn bạo động.

Đỗ Địch An thấy vậy, vội vàng nâng tay trái lên. Cùng lúc đó, thanh niên tóc vàng hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống đằng sau Đỗ Địch An, đưa tay nhấn một cái, Nham Long đang bối rối lập tức an tĩnh lại, cúi đầu dịu dàng ngoan ngoãn.

- Nhị công chúa, chúng ta đi về trước.

Thanh niên tóc vàng nói với Helisha đang đứng trên Cự Bích.

Helisha dừng chân trên Cự Bích, từ xa xa nhìn lại, cự thương trong tay nàng trông lại càng bắt mắt, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu không nói gì, ánh mắt hình như dừng lại chỗ Đỗ Địch An một chút, sau đó liền quay đầu.

Lúc này thanh niên tóc vàng mới kéo dây cương, khống chế Nham Long cùng bảy người khác chạy như bay.

Đỗ Địch An ngồi trên lưng Nham Long yên lặng không nói gì.

Chuyện cho tới bây giờ, có chạy trốn cũng vô dụng, chỉ có thể chờ đợi, cho dù Long tộc muốn hắn chuyên chế tạo thần thuật cho bọn họ, nhưng đối với hắn mà nói, cũng còn có một chút hi vọng!

Vèo!

Nham Long một đường chạy như bay, lực cước cực nhanh, mặt đất ầm ầm rung động, khẽ đảo mắt đã đến cứ điểm khu trung tâm.

Chiến sĩ đóng ở cứ điểm thấy tám người cùng Nham Long từ xa tiến đến liền kéo cửa lớn, để mọi người có thể nhanh chóng thông qua.

Sau khi đi vào cứ điểm, Nham Long dọc theo con đường vùng ngoại thành chạy một mạch.

Nửa giờ sau, mọi người đi vào một dãy núi đầy cỏ xanh. Thanh niên tóc vàng khống chế Nham Long leo lên một tòa dốc đứng thẳng tắp, cũng không lâu sau đã lên tới đỉnh ngọn núi này.

Nơi này là một quảng trường vô cùng rộng lớn, ở cuối quảng trường có một tòa cao ốc giống như kiên trúc của Giáo Đình, tât cả đỉnh kiến trúc đều là hình mũi nhọn, có thể tránh sét rất tốt.

Chứng kiến cảnh này, ánh mắt hắn không khỏi khẽ nhúc nhích, xem ra ở bên trong Nội Bích cũng sớm đã sử dụng nguyên lí cột thu lôi.

Kiến trúc quý tộc khu Ngoại Bích đại đa số là bình lâu, ngẫu nhiên sẽ có những cái tháp nhọn, cực giống kiến trúc thời đại Trung Cổ, nhưng chỉ khác là nhìn giống như là bắt chước kiến trúc khu nội bích, chỉ là bắt chước không hoàn toàn.

- Các ngươi trông chừng hắn, ta đi báo cáo.

Thanh niên tóc vàng lạnh lùng nói.

Bảy người đồng ý, sau đó liền vây quanh Đỗ Địch An.

Thanh niên tóc vàng tiến lên trên bậc thang quảng trường, thân ảnh hắn chui vào trong cửa tòa kiên trúc to lớn phía trước, ánh sáng không cách nào soi sáng bên trong, chỉ một màu đen kịt.

Một lát sau, thanh niên tóc vàng kia trở về nói với Đỗ Địch An:

- Đi theo ta.

Đỗ Địch An theo lời đi cùng.

Theo bậc thang đi vào trong cao ốc, bên trên mặt đất phủ lên một tấm thảm cỏ mềm mại, trong đại sảnh cực kỳ rộng rãi, trong không khí phiêu đãng lại có mùi hương thơm của những cánh hoa.

Giờ phút này bên trên đại sảnh đã có ba đạo thân ảnh đang đứng đấy, đều đã ở tuổi trên năm mươi, hai bên tóc mai đã điểm trắng, mặc áo dài, kiểu dáng quần áo hơi giống với trang phục cổ trang phương đông, nhưng lại có chút giống âu phục, có cảm giác có chút phong cách hiện đại.

- Đồ vật đâu rồi.

Bà lão hính giữa tay cầm một cái côn gỗ, lạnh lùng mà nhìn Đỗ Địch An.

Thanh niên tóc vàng đứng phía trước Đỗ Địch An xoay người đưa quyển trục lên nói:

- Đại nhân, đây là Long thứ mà tộc ta đã mất.

Bà lão một tay tiếp nhận, cũng không mở ra mà chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên vẻ mặt vốn âm trầm của bà lại kịch liệt thay đổi, trong mắt bắn ra một đạo hàn quang, nhìn Đỗ Địch An điềm nhiên nói:

- Ngươi là như thế nào mà lấy được vật ấy?