← Quay lại trang sách

Chương 556 Ma Nữ Vô Danh

Ước mơ nơi đáy mắt Helisha rất nhanh liền thu lại, khôi phục bộ dáng bình tĩnh nhìn thoáng qua Hataway, chậm rãi nói:

- Ngươi đã trưởng thành, có thể mang trên lưng trọng trách Thánh Nữ, phó thác của mẫu thân ta cũng đã hoàn thành. Từ nay về sau ngươi tự giải quyết cho tốt đi, ngoài ra ta còn khuyên ngươi một câu, đồ vật ngươi mong muốn có được cũng đã có được rồi, không cần trêu chọc ta, về sau, ta sẽ không thủ hạ lưu tình với ngươi nữa.

Hataway sửng sốt một chút, đột nhiên kịp phản ứng, ánh mắt lộ ra vài phần giễu cợt nói:

- Phó thác của mẫu thân? Nữ nhân kia đã sớm chết rồi, bà ta đã phó thác gì cho ngươi? Hạ thủ lưu tình? Đợi ta học xong Long Hoàng bí kỹ, người nên nói hạ thủ lưu tình là ta mới...

Banh!

Một âm thanh tản ra.

Hataway im bặt lại.

Trên gương mặt mịn của nàng hiện lên một chưởng ấn rõ ràng.

Helisha chậm rãi thu tay về, bình tĩnh trong mắt chuyển thành một chút lạnh băng, nói:

- Bất luận là như thế nào, ngươi cũng không nên khinh nhờn mẫu thân!

Hataway dừng lại lúc lâu, khó có thể tin được, từ nhỏ tới lớn tuy nàng nhiều lần thua Helisha nhưng chưa bao giờ bị Helisha đánh, nhưng khiến nàng càng khó chấp nhận hơn chính là vậy mà nàng không kịp phản ứng!

Là Long Hoàng bí kỹ?

Nàng ngay lập tức nghĩ đến điểm này, trong lòng tuôn ra một cỗ phẫn nộ, nắm chặt nắm đấm đến run động, nói:

- Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ngươi dám gọi thẳng phụ phân là “người nam nhân kia”, vậy ta dựa vào gì lại không thể gọi nàng là “nữ nhân kia”? nàng ta đã lưu tất cả điều tốt cho ngươi rồi, không có gì cho ta cả, ngươi vừa ra đời đã thức tỉnh huyết mạch thiên phú, được toàn tộc sủng ái, còn ta thì sao?

- Ta không có gì cả, vừa ra đời đã bị người khác gọi là “Ma nữ vô danh”, dựa vào gì chứ? Dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy? Cũng vì ta vừa ra đời nhưng không có giác tỉnh huyết mạch thiên phú?

Ánh mắt Helisha lạnh như băng nói:

- Người khác xưng hô thế nào thì ngươi tìm kẻ đó mà tính sổ, nhưng ngươi không nên xưng hô với mẫu thân như vậy, đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, nếu lần sau còn nghe ngươi nói như vậy...... ta thật sự sẽ giết ngươi!

Nói xong câu cuối cùng, sát ý cơ hồ tràn ra trong mắt nàng, không khí chung quanh dường như yên tĩnh lại.

Hataway nhìn thấy sát ý đáy mắt nàng, trong lòng vì sợ mà rung động, đột nhiên tỉnh táo lại, trực giác nói cho nàng biết lúc này không phải tỷ tỷ đang nói đùa, mà là.... thực sự sẽ làm như vậy!

Nàng siết chặt ngón tay trong tay áo, cúi đầu cắn môi, trong lòng bất phục, hận không thể lập tức học được Long Hoàng bí kỹ.

- Ngươi biết, mẫy thân chết như thế nào chứ?

Helisha nhìn thoáng qua Hataway, nói ra từng chữ.

Hataway ngơ ngẩn, trong trí nhớ của nàng, nàng chưa từng gặp qua dáng vẻ của mẫu thân, nghe nói lúc vừa sinh ra nàng không bao lâu thì chết rồi, cho nên trong lòng nàng đối với mẫu thân cũng không có khái niệm gì, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến sự căm hận cùng ghen ghét của nàng.

- Ngươi đương nhiên không biết.

Hai mắt Helisha lạnh như băng nhìn nàng nói:

- Bởi vì mẫu thân là tộc trưởng phu nhân, không ai dám nhắc tới cái chết của nàng! Ngươi biết vì sao các tộc nhân gọi ngươi là “Ma nữ vô danh” không? Bởi vì ngày ngươi sinh ra chính là ngày giỗ của mẫu thân!

Hataway ngây người.

Sinh nhật của mình.... là ngày giỗ của mẫu thân?

Chẳng lẽ nói.......

- Đúng vậy, mẫu thân khó sinh ngươi, hơn nữa không phải là nữ nhân bình thường khó sinh, tình huống lúc ấy gấp gáp, không cách nào trị liệu.

Helisha lạnh lùng nhìn nàng nói:

- Các mục sư nói, chỉ có thể giữ lại 1 mạng! Haha, nam nhân chết tiệt kia, hắn rõ ràng quyết tâm lựa chọn giữ lại ngươi!

Hataway như bị sét đánh, ngẩn ra tại chỗ.

Nhiều năm như vậy, mỗi lần sinh nhân ngươi, nam nhân kia đều ở bên cạnh ngươi.

Biểu lộ Helisha lạnh như băng, trong hốc mắt hơi ẩm ướt:

- Khi còn bé, ngươi không phải ồn ào muốn ta làm sinh nhật cùng ngươi sao? Haha, nếu như ta cùng với ngươi thì ai sẽ ở cùng với mẫu thân? Nam nhân kia vì sợ sau này ngươi lớn lên sẽ biết chuyện này, nên sau khi chôn mẫu thân ở Long mộ liền cấm người khác đến thăm, mục đích chính là muốn mọi người quên lãng chuyện này, nói như vậy cũng có thể bảo vệ ngươi khỏi cái bóng đó.

- Thế nhưng.... tất cả moi người đều không nhớ mẫu thân, nhưng ra vẫn nhớ! Ta sẽ vẫn mãi nhớ!

Hataway kinh ngạc nhìn nàng, trong đầu trống rỗng.

- Nếu như không phải mẫu thân đã phó thác ngươi cho ta trước khi lâm chung, để ta chăm sóc ngươi.

Helisha dừng lại, ánh mắt lạnh như băng nói:

- Nếu không ngươi cho rằng, ngươi nhiều năm âm thầm dùng thủ đoạn mà ta lại dễ dàng tha thứ vậy sao? Tất cả những yêu thích, đồ vật quý trọng của ta đều bị ngươi cướp đi, chỉ có thân phận Thánh Nữ là ta vẫn giữ lại, ngươi biết tại sao không?

Hataway nhìn qua nàng, suy nghĩ trong lòng hỗn loạn.

- Bởi vì ngươi quá yếu! Nhỏ yếu như ngươi, nếu giao thân phận Thánh Nữ cho ngươi chính là hại ngươi! Cho nên ta mới giữ lại, nhưng ngươi lại không tin, bất kẻ ta nói với ngươi bao nhiên lần ngươi đều không tin, ngươi cho rằng ta sợ hãi mất di thân phận này, haha..... Ngươi biết chín năm trước, ta vì sao bay qua Thán Tức chi Tường để ra khu ngoài Cự bích không? Bởi vì ta chịu đủ rồi, ta nhẫn nại đến nỗi muốn chết đi cho rồi!

- Cho tới bây giờ ta đều không muốn làm Thánh Nữ!

- Lúc nhỏ của ta đều trải qua tại Long Hoàng lâu, mỗi ngày thức dậy liền là luyện tập, luyện tập mệt liền đọc sách, xem tổ tông chiến đấu Bí Điển….

Nhớ lại điều này, trên mặt Helisha lộ ra tia đùa cợt nói:

- Ngươi nói toàn bộ sách chiến đấu thuật, ngươi đều nắm được, nhưng đối với ta mà nói, những vật này ta đã nhớ được tận xương tủy năm ta bảy tuổi rồi!

Đồng tử Hataway co rụt lại, hoảng sợ nhìn nàng.

Bảy tuổi? Nắm được toàn bộ sách chiến đấu thuật?

Làm sao có thể!

Không ai có thể hiểu rõ hơn nàng, muốn nắm rõ toàn bộ sách chiến đấu thuật khó bao nhiêu!

Ngay cả cô, phải đến năm 13 tuổi mới học được toàn bộ, đạt được liên kết và thành thạo, cho đến hai năm trước mới khắc cốt ghi tâm.

Nhưng 7 tuổi….Thời gian ngắn ngủi như vậy, cần phải trả một cái giá cùng cố gắng lớn như thế nào?

Nhìn qua biểu lộ của Hataway, khóe miệng Helisha hơi tác động, đột nhiên cảm thấy đần độn không thú vị, nàng im lặng, một lát sau mới chậm rãi nói:

- Hôm nay ngươi đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch, được xem như người hợp cách, cũng có thể miễn cưỡng dừng bước ở hoang khu, phó thác của mẫu thân ta đã hoàn thành, sau này sẽ không còn nghĩa vụ che chở cho ngươi, hi vọng ngươi tự giải quyết tốt.

Nói xong liền mang bao y phục lên lưng bước đi.

Hataway giật mình tại chỗ, khoảnh khắc Helisha bước qua, nàng cảm thấy thế giới đột nhiên rơi vào một khoảng trống, cho đến khi tiếng bước chân đằng sau rõ ràng mới kéo nàng về hiện thực, nàng không khỏi quay đầu nói:

- Đợi một chút, ngươi nói đều là sự thật? Vì sao trước kia không nói những điều này với ta? Vì sao?

Helisha dừng chân lại, chậm rãi nói:

- Bởi vì tất cả mọi người đều hi vọng ngươi có một tuổi thơ thật đẹp.

Nói xong, chậm rãi rời đi.