← Quay lại trang sách

Chương 558 Áy Náy

Thánh Nữ?

Đỗ Địch An liền giật mình, đột nhiên trong lòng khẽ động:

- Là vị tỷ tỷ kia sao?

Trong lòng hắn suy tư, một mùi thơm nhàn nhạt lờ mờ bay đến trong phòng giam, không giống mùi của bất kỳ loại nước hoa nào, theo sau mùi hương đó chính là một thân ảnh mảnh khảnh nổi bật, sau vai mang một cự kiếm.

Sau khi thấy rõ gương mặt nàng, Đỗ Địch An cùng đối phương đều sững sờ, cơ hồ cùng lúc mà thốt lên lời:

- Là ngươi?

Helisha giật mình nhìn Đỗ Địch An cuộn mình trong lồng giam, từ nhỏ nàng đã có trí nhớ hơn người, vừa nhìn liền nhận qua đã từng gặp qua vị thiếu niên này, hơn nữa tình huống lúc đó còn có hơi đặc biệt khiến nàng ấn tượng sâu sắc, lúc này tuyệt đối không ngờ tới ngươgi bị muội muội mình hãm hại là là người mình đưa tới cô nhi viện cũng chính là người gặp qua lúc săn giết Cát Liệt Giả lúc trước.

Đỗ Địch An cũng giật mình, không ngờ ở nơi này lại gặp được vị đường trang thiếu nữ đánh chết Cát Liệt Giả, đột nhiên hắn thoáng hiểu ra, rất nhiều nghi hoặc trong lòng lập tức được giải đáp.

Lúc trước Helisha từng nói, tỷ tỷ của nàng có thể săn bắn ma vật có đẳng cấp trong khoảng 100, mà vị đường trang thiếu nữ này lần trước có thể dễ dàng đánh bại Cát Liệt Giả kia, mặc dù lúc ấy Cát Liệt Giả kia vừa mới sinh sản, lại bị chính mình làm bị thương, nhưng phải biết rằng đó là Truyền kỳ ma vật!

Ở cùng đẳng cấp, Truyền Kỳ ma vật cùng ma vật bình thường lại có khác biệt một trời một vực.

Đơn giản mà nói, đều là ma vật có đẳng cấp là 20, Tứ Danh ma vật lại có thể tùy tiện giết chết ma vật bình thường, còn Truyền Kỳ ma vật lại vượt xa định nghĩa đẳng cấp trong Ma Vật Đồ Quyển. Truyền Kỳ ma vật Cát Liệt Giả đẳng cấp 68 không hề kém so với ma vật bình thường có đẳng cấp trên 100!

Thế mạnh về lực lượng có sẵn như thế lại là người Long tộc, chính là tỷ tỷ của Helisha.

Đương nhiên, hôm nay lâm vào tình cảnh như vậy, hắn tự nhiên sẽ không tiếp tục tin tưởng những chuyện mà Helisha nói kia.

- Ngươi là Hataway?

Đỗ Địch An lập tức hỏi.

Helisha sững sờ, lập tức hiểu được lắc đầu nói:

- Ta là Helisha, người mà lúc trước ngươi tiếp xúc chính là muội muội của ta, Hataway.

- Ngươi là Helisha?

Đỗ Địch An liền giật mình, sau một khắc liền tỉnh ngộ lại:

- Thì ra là thế, khó trách nàng lại bắt được ta đến đây mà không lo lắng ta sẽ nhận ra nàng, vì ta chỉ nhận ra “Helisha”. Quả nhiên nàng đều tính toán mọi chuyện, kể cả phản kháng của ta đều trở thành nhất kế để nàng lợi dụng.

Nghĩ đến đây, tất cả bí ẩn trong lòng hắn đều rõ ràng, khi Hataway nhìn thấy khăn tay của mình liền nhận ra đây là của tỷ tỷ nàng cho nên mới lợi dụng chính mình, sau đó giả mạo thân phận tỷ tỷ nàng để tiếp xúc với mình. Ở lần chạm mặt đầu tiên, nàng liền mời mình gia nhập Long tộc, ý đồ chính là muốn khiến chính mình đi vào khu Nội bích, rõ ràng nếu lần kia mình đáp ứng, nàng sẽ đưa mình đến cấm địa nào đó trong Long tộc.

Đến lúc đó, Long tộc tất nhiên sẽ bắt hắn, hơn nữa điều tra kỹ càng, sau đố sẽ tìm hiểu nguồn gốc cùng hiềm nghi đối với Helisha.

Nhưng lần kia, hắn đã cự tuyệt.

Hơn nữa lúc đấy nổi lên lòng nghi ngờ, điểm này đoán chừng Hataway lúc ấy đã nhìn ra, cho nên lần thứ hai gặp mặt nàng không vội vả như lần đầu, nàng lựa chọn một phương thức khác, chính là cung cấp sự giúp đỡ.

Vốn là tương trợ giúp đỡ, tranh thủ hảo cảm của chính mình, lần thứ ba gặp mặt liền trực tiếp đưa tặng mật thư mà Long tộc không truyền ra ngoài, lần thứ tư có thể xác thực bắt mình, hãm hại mình trước mắt Helisha.

Trong chớp mắt, Đỗ Địch An đã hiểu ra quá trình đã trải qua cùng với âm mưu, lúc trước, khi Hataway cùng mình ngồi trên phế tích nói về tỷ tỷ của nàng, nói ác đến không thể ngờ, hôm nay xem ra bên trong chủ yếu là cảm xúc của chính mình.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn Helisha trước mặt nói:

- Người cho ta khăn tay…. chính là ngươi?

Nghe Đỗ Địch An đề cập đến khăn tay, vẻ kinh ngạc trong mắt Helisha nhanh chóng biến mất, không khỏi cẩn thận nhìn hai mắt Đỗ Địch An, người này chính là tiểu nam hài ăn mặc quần áo lố lăng được nàng mang đến cô nhi viện lúc đó sao, dù sao huyết mạch tóc đen mắt đen tuy tồn tại nhưng số lượng không nhiều, đa số đều là tóc xù, hơn nữa khăn tay của mình trước đây chỉ đưa cho một người.

- Ngươi chính là tiểu hài tử chạy loạn dưới mưa lớn sao.

Giữ vững lòng tin, Helisha hỏi hắn.

Nghe thấy một nữ nhân chỉ lớn hơn mình một hai tuổi gọi mình là tiểu hài tử, trong lòng Đỗ Địch An có hơi kỳ quái, nhưng trước đó đã từng chịu thiệt thòi nên chuyện lần này hắn đã vững tin với suy đoán của mình tám chín phần, vẫn giữ quyết định cẩn thận hỏi lại, nói:

- Ngươi còn nhớ được tình hình lúc đó sao?

Những lời này hắn không trực diện hỏi qua vị Hataway kia, nhưng có hỏi sơ qua nhưng nàng nói không nhớ rõ.

Mà lúc ấy trả lời như vậy cũng hợp lý, dù sao sự tình của tám chín năm trước, không nhớ rõ cũng là rất bình thường.

- Lúc ấy, trời rất tối, mưa cũng rất lớn.

Helisha nghe xong liền biết rõ hắn đã chịu thiệt của mội muội, muốn xác nhận thân phận, trí nhớ không khỏi nghĩ đến đêm hôm đó, đó là lần đầu tiên nàng leo khỏi bức tường, ấn tượng rất sâu:

- Lúc ấy ngươi chạy loạn trên đường, ăn mặc quần áo kỳ quái, sắc mặt vô cùng yếu ớt như thi thể không còn máu, ta nhìn thấy toàn thân ngươi bị mưa xối, nạn mưa đối với những người bình thường như các ngươi có lực sát thương quá lớn, nên dẫn ngươi đến một túp lều bên cạnh trú mưa….

Đỗ Địch An ngơ ngẩn.

Lúc nghe nàng nói đến bản thân “mặc quần áo kỳ quái” hắn đã vững tin, đây chính là tiểu nữ hài lúc đó mang mình đến cô nhi viện, lúc ấy thân thể rã rời, đi đừng suýt té ngã, cả quãng đường đều là nàng díu dắt chính mình.

Nghĩ tới đây, trong mắt hắn đột nhiên tuôn ra một cỗ nhiệt ý, nhưng sau một khắc toàn thân liền lạnh toát.

Nhìn thấy sắc mặt Đỗ Địch An đột nhiên trắng bệch, ánh mắt Helisha ngưng tụ, tiến lên nói:

- Ngươi làm sao vậy? Thân thể không thõa mái sao? Ta thấy nhiệt độ cơ thể ngươi rất kém…..

- Thực xin lỗi….

Đỗ Địch An như thể không nghe rõ lời nàng, hai mắt lúc trước nhìn chăm chú nàng hạ xuống nhìn chăm chú nắm đấm.

- Ta hại ngươi, ta……

Hắn rất ít khi tự trách, nhưng lúc này từ nội tâm lại xuất hiện một cỗ áy náy cực điểm, loại áy náy này làm tim hắn vặn vẹo như thể bị bóp chặt, không thở nổi.

Sở dĩ hắn mang theo khăn tay là hi vọng sau này nếu gặp lại tiểu cô nương kia có thể trả nàng một phần ân tình. Nhưng hôm nay phần ân tình này chẳng những không trả được cho nàng, ngược lại còn hại nàng!

Tuy hắn biết rõ nguyên nhân của sự tình lần này chính là do một tay Hataway kia, hận ý cùng sát ý đối với nàng là một việc, nhưng bản thân nằm trong bẫy của nàng lại là sự thật không thể lảng tránh.

Hắn không hoàn toàn giận chó đánh mèo, mà hối hận vì lúc trước phát hiện ra sự kỳ lại lại không tin trực giác của mình mà bị tình cảm lấn át!

Nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Đỗ Địch An, Helisha liền giật mình, không ngờ người này lại tự trách mình vì chuyện này, trong nội tâm nàng đột nhiên có chút áy náy, nói khẽ:

- Người nên xin lỗi là ta, nếu không phải ta dung túng nhiều năm như vậy, nàng ta sẽ không làm chuyện này, nàng chỉ muốn đối phó ta, lại khiến ngươi bị quấn vào, là ta liên quan đến ngươi.

Đỗ Địch An vẫn cúi đầu, khẽ lắc đầu, thanh âm có chút khàn khàn, nói:

- Nếu như ta có đủ nhạy cảm sẽ không rơi vào bẫy của nàng, đã không khiến mình rơi vào tình cảnh này, lại hại ngươi, đây là thất bại, thất bại trí mạng! Nếu như…. nếu như ta có đủ lý tính, tin tưởng trực giác, giữ vững hái độ “thà giết nhầm cũng không thể buông tha” thì sẽ không bị nàng lừa gạt.