← Quay lại trang sách

Chương 570 Vào Hoang Khu

Nghe Yan nói, Đỗ Địch An ở sau cùng đội ngũ nao nao, trong đầu lập tức hiện ra tin tức từng thấy trong TV.

Ở thời gian đầu trận tai nạn kia bộc phát, các chính phủ xây dựng nơi ẩn núp, trước tiên sơ tán phụ nữ và trẻ con, ngoài ra còn có phần tử trí thức, nhà văn, nhà khoa học danh vọng tương đối cao trong xã hội.

Lúc ấy cũng bởi vì phân loại chọn lựa như vậy đã khiến không ít dân chúng bình thường phản đối, trong đó không thiếu một ít người điều khiển dư luận, lên án chính phủ không công bằng.

Dưới sự điều khiển của những người này, không ít dân chúng nản lòng thoái chí, biến thành côn đồ, chém giết đánh cướp, tạo ra không ít phiền toái, nhưng đều bị cảnh sát trực tiếp trấn áp đánh gục. Lúc ấy pháp luật các quốc gia cũng biến hóa theo tình huống toàn cầu chuẩn bị chiến đấu, trong đó những người phát ngôn phản động trên internet bị trực tiếp đánh gục, không hề giam giữ, lại càng không mang về quan sát cùng giáo dục.

- Những di tích thượng kỉ này...chính là những nơi ẩn núp kia sao?

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp. Hắn còn nhớ được, lúc đó trên TV từng đưa tin, không ít nơi ẩn núp của các quốc gia vì xây dựng không đủ ẩn nấp, hoặc vì ngoài ý muốn mà bại lộ nên đã bị trực tiếp phá hủy, còn lại một vài nơi ẩn núp có thể may mắn còn sống sót trong tai nạn cực kì ít.

Tuy hắn không rõ ràng lắm cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng căn cứ vào thế giới sau khi tỉnh lại có thể nhìn ra, những lời nói của cha đã trở thành sự thật, đạn hạt nhân của các quốc gia toàn bộ đều đem ra hết. Nếu không thì bầu trời hôm nay sẽ không bị bao phủ bởi phóng xạ hạt nhân, trong mưa đều chứa hạch phóng xạ.

Hơn nữa, thời gian hắn ngủ say là 300 năm, tuy hắn không xác định sau khi hắn ngủ say bao lâu mới bạo phát tai nạn đạn hạt nhân. Nhưng từ kiến trúc phế tích ở ngoài vách tường có thể nhìn ra, trong khoảng thời gian này dù không đến 300 năm cũng không khác nhau là mấy.

Cách thời gian lâu như vậy, hạt nhân vẫn không có tan hết, địa cầu vẫn đang ác liệt như thế, có thể thấy được số lượng đạn hạt nhân bạo phát kinh khủng đến từng nào, đủ để đem quả địa cầu nổ hoang tàn khắp nơi!

- Nếu như cuối cùng vẫn bạo phát đạn hạt nhân, những người trốn trong nơi ẩn núp năm kia đoán chừng cũng khó thoát khỏi cái chết.

Thân thể Đỗ Địch An xóc nảy theo Long Mã nhưng suy nghĩ đã bay xa:

- Ẩn núp bên trong cũng là chết, chết đói, chết vì tương tàn nhau. Rời khỏi nơi ẩn núp thì môi trường sau hạch biến căn bản không thích hợp để sống.

Đến nay, trải qua nhiều năm như vậy, thêm khả năng tự lành của địa cầu, phóng xạ trong không khí vẫn dày đặc như thế. Nếu như buổi sáng ở một trăm năm trước thì phóng xạ trong không khí đoán chừng có thể tùy tiện giết chết một người trưởng thành.

- Nếu những người sống này ra ngoài, tất sẽ duy trì văn minh.

Đỗ Địch An nghĩ tới Cự Bích, trong lòng suy tư, Cự Bích cũng là một nơi ẩn núp, hơn nữa càng bền chắc hơn so với những nơi ẩn núp sơ kì hắn thấy trên TV. Nói là nơi ẩn núp, chẳng bằng nói là một trở ngại phòng thủ!

Hắn không thể nào xác nhận trở ngại này là do chính phủ kiến tạo sau khi hắn ngủ say, hay vẫn là người sống sót sau này xây lên. Nhưng từ nhiệm vụ kèm theo của Long tộc này có thể thấy được, Long tộc đang tìm kiếm đồ vật của nền văn minh trước đây, muốn đạt được nền văn minh như trước đây, thậm chí... họ đã lấy được!

- Chỉ cần có đầy đủ lợi ích sẽ có thể làm cho người cầm quyền thay đổi.

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, nếu như Long tộc không biết được điều này thì tuyệt đối sẽ không cho mỗi Long hoang vệ nhiệm vụ kèm theo như vậy.

Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn xúc động, muốn tìm được nơi ẩn núp năm đó, nhìn cảnh tượng bên trong, nhìn những người ăn mặc giống mình.

Lúc này, Eugene tò mò hỏi Yan:

- Tìm được những di tích thượng kỉ này sẽ được ban thưởng rất nhiều công huân sao?

Yan khẽ gật đầu:

- Ban thưởng rất cao, nhưng xác suất hoàn thành rất thấp, cho nên không nên ôm kỳ vọng. Nếu như có thể trùng hợp gặp được thì tốt, còn nếu tận lực đi tìm thì đoán chừng đến một năm cũng không tìm ra. Hơn nữa có thể sống lâu như vậy ở đó hay không còn là một chuyện khác.

Eugene cười nói:

- Nói như vậy, ở bên ngoài đó sống toàn bằng vận khí.

- Vận khí đúng là mấu chốt, nhưng không phải mỗi người đều có.

Rose Marie quần áo màu đen bó sát người làm nổi bật dáng người lồi lõm lạnh nhạt nói:

- Nhưng thực lực là có thể luyện, cũng càng tin cậy hơn.

Yan dừng ngựa thình lình, nói:

- Phía trước chính là Cự Bích rồi, chuẩn bị cho tốt.

Luna đi theo phía sau hắn hé miệng cười khẽ, nói:

- Ít nói chuyện cũng là một trong các phương pháp tiết kiệm thể năng phương, Tiểu Kim ngươi nên học tiểu Đỗ đi.

Eugene cười khổ:

- Đừng gọi ta là Tiểu Kim, là lạ.

- Có thể là ta thích vàng, ánh sáng của vàng là đẹp nhất.

Luna cười nói.

Nghe như thế, mắt Eugene sáng ngời, nhìn nàng.

Luna cười mỉm nhìn hắn nói:

- Nếu như lần này ngươi có thể còn sống trở về, ta sẽ chơi đùa cùng ngươi.

Nghe vậy, Eugene hưng phấn nói:

- Có những lời này, ta nhất định có thể sống sót.

Cũng không lâu sau, mọi người đi tới trước Cự Bích cao ngất.

Lãnh địa của Long tộc ngay tại chỗ vắng vẻ, tốc độ của Long Mã rất nhanh, trực tiếp đi vào vùng hoang dã. Với tốc độ nhanh nhất, chưa đến nửa giờ đã tới được Cự Bích. Nhìn vách tường cao ngất, tất cả mọi người chậm rãi lặng yên, hào khí cũng dần ngưng trọng.

Trước Cự Bích có một lối vào, hai bên là hai đội kỵ sĩ mặc áo giáp, trên người đeo huy chương của Long tộc.

Yan xuống ngựa, giao cương ngựa cho một kỵ sĩ, đưa huân chương Long hoang vệ của mình ra cho một kỵ sĩ trung niên trông coi ở đó, nói:

- Chúng ta là Long hoang đội số 7, lĩnh mệnh xuất hành nhiệm vụ, xin mở cửa.

Kỵ sĩ trung niên thấy bọn họ ngồi trên Long Mã cũng đã nghĩ tới, nghe vậy theo thứ tự kiểm tra qua huân chương của 7 người Đỗ Địch An, sau khi xác nhận không sai liền bảo thủ vệ mở cửa.

Yan dẫn đầu đi trước tiên, Martin cùng Ruby, Rose Marie lục tục đi theo. Sau khi xuống con đường dưới đất xuyên qua hành lang gấp khúc u ám rồi đi tới một con đường khác.

Sau khi cửa được đẩy ra, Đỗ Địch An lập tức phát hiện lối ra ngoài vách tường này cũng có thị vệ của Long tộc đóng ở đó, chỉ là số lượng không nhiều, tổng cộng bốn người, trên áo giáp lấy huyết thanh thực vật bôi lên ngụy trang đơn giản. Yan chào hỏi bốn người đó, Đỗ Địch An đuổi kịp, đoàn người rất nhanh liền rời con đường Cự Bích, đi vào hoang khu.