← Quay lại trang sách

Chương 587 Sắn Bắn Trong Sào Huyệt

Đỗ Địch An nghe được tiếng kêu thảm thiết liền nhìn lại, lập tức nhìn thấy một màn huyết tinh.

Chỉ thấy Luna đứng đằng sau Yan cùng Martin, trên lưng có một con ma vật giống như thằn lằn, thân thể đứng thẳng, toàn thân có chất sừng giống như cá sấu nhưng có màu xanh. Đầu hình tam giác hơi giương lên, bên trong có răng tua tủa. Ở hai bên quai hàm có hai lưỡi dao sắc bén nhô lên giống như một cái cái kìm, giờ phút này đang ngậm lấy đỉnh đầu Luna, hai lưỡi dao đâm sâu vào hai bên huyệt thái dương của nàng, tiên huyết không ngừng phun ra.

Nhìn thấy bộ dáng quen thuộc này, đồng tử Đỗ Địch An co rút lại.

Bọn người Yan cùng Martin, Ruby đứng cách đó không xa nghe được tiếng thét chói tai, đột nhiên quay đầu lại nhìn lại, chứng kiến một màn làm cho người ta sợ hãi, tất cả đều run sợ. Martin cùng Yan phản ứng trước tiên, rống giận nhanh chóng huy động binh khí vọt tới.

Phốc một tiếng, chưa chờ hai người tới gần, hai lưỡi dao của ma vật đã đâm vào não Luna, tiếng kêu thàm thiết chợt im bặt. Sau một khắc, sọ não đỉnh đầu của nàng bị xốc lên, bên trong hộp sọ sính là huyết tinh và bộ óc cùng với mạch máu chậm rãi nhúc nhích.

Ma vật thằn lằn đang ghé vào thi thể Luna chợt lóe lên, cái đuôi vung vẩy, ném thi thể Luna về phía hai người Yan cùng Martin, sau đó quay người nhảy vào trong bóng tối phía sau, sau khi biến mất liền không một tiếng động, tiếng bước chân cũng không còn nữa.

Yan tiếp được thi thể của Luna, sắc mặt khó coi vô cùng. Với độ cao của hắn vừa vặn có thể thấy được Luna đã bị cắn đứt sọ não, cảnh tượng huyết tinh bên trong sọ kích thích ánh mắt cùng nhịp tim của hắn, các tổ chức mạch máu trải rộng khắp nơi trong sọ não khẽ nhúc nhích, trông giống như một mảnh não cầu dài hẹp.

Hắn cắn chặt hàm răng, ngẩng đầu nhìn lại.

Giờ phút này Martin đã đuổi theo mấy cột đá nơi ma vật kia biến mất, nhìn xung quanh, hình như không tìm được đầu ma vật kia.

Ruby cùng Mary phản ứng hơi chậm, nhưng giờ phút này cũng đã đuổi tới, nắm chặt vũ khí khẩn trương mà nhìnbốn phía, nhưng cũng không thấy gì cả.

- Không thấy? Làm sao có thể, nó đi đâu?

Ruby kích động vung đám lửa len, chiếu rọi bốn phía nham bích, nhưng không nhìn thấy nửa điểm tung tích của ma vật, dường như một màn lúc trước đều là ảo giác.

Đỗ Địch An lập tức đuổi tới.

Hắn vừa mới tới gần, bọn người Martin cùng Ruby đều nhìn sang hắn, trong mắt tràn ngập cảnh giác, càng nhiều hơn là tức giận.

Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:

- Nơi này còn có ma vật khác, nếu như chúng ta nội chiến, một người cũng không sống được. Cho ta xem tình huống, có lẽ có thể tìm được nó.

Thấy Đỗ Địch An nói như vậy, Martin nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó nhìn Ruby.

Ruby nghiêng người tránh ra.

Đỗ Địch An ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn trên mặt đất một lần, lập tức tìm được một chỗ tương đối ẩm ướt đặc dính, ánh mắt hắn ngưng tụ, theo phương hướng dấu vết nhìn lại, chỉ thấy dấu vết này kéo dài vào sâu trong vách đá.

Martin cùng Mary chú ý tới ánh mắt của Đỗ Địch An, lập tức tỉnh, ngẩng đầu cùng một chỗ nhìn theo dấu vết, cuối cùng ánh mắt đều dừng ở mái vòm nham bích tận sâu bên trong, sau đó dấu vết bị cắt đứt.

Mà điểm cuối của dấu vết kia, bên trên nham bích không có cái gì!

Sắc mặt mọi người biến hóa, khẩn trương nhìn bốn phía.

Tí tách!

Đột nhiên một tiếng vang nhẹ vô cùng trơi sau lưng mọi người.

Đỗ Địch An cùng Martin sợ hãi quay người, cũng không nhìn thấy ma vật kia xuất hiện sau lưng mọi người, chỉ thấy trên một chỗ mặt đất không xa có một giọt tiên huyết đỏ thẫm, tựa hồ là máu của Luna.

Đồng tử Đỗ Địch An co lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên.

Trên đỉnh sào huyệt đen kịt, tất cả đều là nham bích gập ghềnh, cũng không có tung tích ma vật kia.

Sắc mặt Martin khó coi, nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh nói:

- Nhiệt cảm thị giác của ngươi cũng không tìm thấy nó sao?

- Tìm không thấy.

Sắc mặt Đỗ Địch An mặt ngưng trọng nói.

Lúc này, Yan đã vịn thi thể Luna tới, nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An hỏi:

- Trước khi ma vật tập kích tụa hồ ngươi đã biết rõ cái gì.

Nghe vậy lập tức Martin cùng Ruby, Mary nhìn về phía Đỗ Địch An, sắc mặt bất thiện.

Đỗ Địch An thấy phản ứng của mấy người, sắc mặt lạnh lẽo đáp:

- Ta vừa mới nhìn thấy bên kia có một quả trứng bị rỗng, vừa mới chuẩn bị nhắc nhở các ngươi thì nàng liền bị tập kích rồi, các ngươi hoài nghi ta cái gì?

Yan đưa mắt nhìn hắn trong chốc lát, quay đầu nhìn thoáng qua vị trí lúc trước của Đỗ Địch An, lập tức nhìn thấy nơi đó có một quả trứng nằm nghiêng, hắn nhíu mày, nhìn Ruby nói:

- Lúc trước ngươi cùng Eugene tìm kiếm xung quanh, không chú ý tới viên trứng sao?

Ruby nói:

- Ta tìm ở bên kia, Eugene tìm ở đây, nếu như ta nhìn thấy tình huống của quả trứng này nhất định sẽ nói cho mọi người.

Yan khẽ nhíu mày, hắn tất nhiên là tin tưởng Ruby, nói như vậy, hoặc là lúc Eugene tìm kiếm lười nhác, không chăm chú tìm kiếm cho nên không chú ý tới. Dù sao Eugene cũng không nhìn được trong bóng tối, dùng bó đuốc tìm kiếm tất nhiên sẽ có hạn, hoặc là có thể Eugene đã chú ý tới nhưng không nói ra, mà là có ý định khác.

Bất quá, hôm nay Eugene đã chết, cụ thể như thế nào cũng không cách nào thăm dò, hơn nữa cũng không cần phải miệt mài tìm hiểu.

- Đồ vật vừa rồi rất giống tiểu ma vật bên trong trứng kia.

Rose marie nhìn thấy mấy người sắc mặt khó coi, lên tiếng nhắc nhở.

Sắc mặt Yan âm trầm:

- Ta biết rõ ma vật được ấp ra ngoài kia đã được một thời gian rồi, kích thước lớn hơn rất nhiều so với tiểu ma vật kia, ít nhất trước khi chúng ta tới đây nó đã được ấp ra.

Martin nhìn hắn vịn Lunaa, nắm chặt nắm đấm nói:

- Súc sinh chết tiệt này rõ ràng tiềm phục chung quanh nơi này, chúng ta nhiều người như vậy còn dám đánh lén!

Hai hàng lông mày Mary nhíu chặt nói:

- Lúc trước Luna bị quả trứng hấp dẫn cho lên đứng cách chúng ta một khoảng xa, lại không hề phòng bị, cho nên mới bị nó đánh lén. Từ giờ trở đi chúng ta không thể tiếp tục phân tán, hơn nữa nhất định phải lập tức rời khỏi nơi đây.

- Rời khỏi?

Martin nhìn thẳng vào nàng:

- Chẳng lẽ ngươi để Luna chết vô ích như vậy?

Mary giật mình.

Yan nhìn Martin, trầm mặc một lát rồi nói:

- Nó có thể đánh lén giết chết Luna, thực lực không giống bình thường, hơn nữa lại giỏi ẩn núp, chúng ta muốn săn giết nó là rất khó.

Martin tức giận nói:

- Khó khăn thì không giúp nàng báo thù sao? Chúng ta nhiều người như vậy cùng một chỗ còn phải sợ nó sao? Các ngươi nếu thật muốn ly khai liền rời khỏi đi! Dù sao thì ta cũng sẽ giết nó, ta đã xem qua cách thứ này di chuyển, ngoại trừ có chút bổn sự đánh lén thì năng lực chiến đấu chính diện chưa hẳn có thể đánh thắng được bất kỳ một người nào trong chúng ta, ta cũng không tin không dụ nó ra ngoài được!

Ruby muốn nói lại thôi, hơi suy nghĩ mới nói:

- Ta cũng tán thành thuyết pháp Martin, năm người chúng ta hêm cùng một chỗ thừa năng lực giết nó, Luna không thể chết vô ích như vậy được!