Chương 589 Rời Khỏi
Mặt mũi Ruby tràn đầy khiếp sợ:
- Làm sao có thể, nó đã bị chiến đao của Eugene chém, đổi lại là nhân loại chúng ta không chết cũng coi như không tệ rồi, vừa mới sinh ra đã hiểu được giả chết? cái này...
Đỗ Địch An ngưng mắt nhìn quả trứng bên cạnh trên đất, lờ mờ có thể nhìn thấy dấu vết dịch trứng kéo dài, xuôi theo mặt đất thẳng cho đến chỗ nham bích phía trước. Khi thấy nơi đó, sắc mặt hắn biến hóa, chỉ thấy chỗ nham bích kia có một đạo dấu vết rõ ràng do ma vật lúc trước lưu lại, như vậy rất có thể tiểu ma vật này là được ma vật kia cứu đi.
Mary phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói:
- Không thể lưu lại đây nữa, nếu như những trứng này đều được ấp ra, chỉ sợ chúng ta...
Chỉ sợ là đi không được nữa.
Yan đã hiểu ý của nàng, quyết định thật nhanh nói:
- Thu thập một chút, lập tức rời khỏi đây.
Martin nhìn thoáng qua những quả trứng khắp nơi trên đất nói:
-Những vật này giữ lại cuối cùng chỉ là tai họa, nếu không phá hủy toàn bộ rồi lại đi?
Yan khẽ giật mình đáp:
- Nếu như như lời ngươi nói, chúng ta báo cáo cho gia tộc, vậy thì không được công huân rồi.
Martin nói:
- Nhưng nếu giữ lại, đợi chúng ta phản hồi gia tộc trong báo cáo cho bọn hắn, chờ gia tộc phái khai hoang giả tới thu thập, trong lúc này thời gian quá lâu, nếu như trong những vật này chỉ cần một số trứng được ấp ra, tương lai chúng ta lần nữa đến hoang khu chấp hành nhiệm vụ, khả năng gặp gỡ những vật này sẽ rất lớn, đến lúc đó sẽ càng thêm nguy hiểm.
Đỗ Địch An nhìn hắn một chút, không nghĩ đến nam nhân này rõ ràng không bị lợi dục huân tâm, nghĩ được rất sâu xa. Bất quá điểm ấy hiển nhiên là quá lo lắng, đội ngũ đi vào hoang khu trải qua nguy hiểm không chỉ có đám bọn hắn, với tâm tính của những người này, một khi được cao tầng gia tộc chú mục tất nhiên sẽ phái khai hoang giả đến quét sạch, nếu như phá hủy như vậy, bọn hắn cái gì cũng không chiếm được. Đây mới là tổn thất lớn nhất đối với bọn hắn.
Đương nhiên một cái giá lớn như vậy sẽ để cho những tiểu đổi khác lâm vào nguy hiểm, trả một cái giá thảm trọng.
- Chuyện tương lai để nói sau.
Yan đè bả vai Martin lại, trầm giọng nói:
- Tiềm lực của thứ này ngươi cũng đã nhìn thấy, rất có thể là một loại ma vật kiểu mới, rất có thể gia tộc sẽ ban thưởng một số lượng lớn công huân cho chúng ta, có thể ngang với mười nhiệm vụ tổng, cũng có thể mượn cơ hội này thoát khỏi thời gian chiến đấu vĩnh viễn không ngừng!
Martin nhìn hắn một cái, hơi trầm mặc, khẽ gật đầu nói:
- Ta đã biết.
Yan không hề kéo dài, lập tức nói:
- Lên đi.
Đỗ Địch An nhìn qua lỗ trên đỉnh đầu cao hơn hai mươi thước, nói:
- Các ngươi ai có thể nhảy tới?
Cao như vậy đã vượt qua độ cao của giới hạn giả bình thường có thể với tới.
Mary nói:
- Để ta.
Thân thể nàng hơi run run, cốt cách toàn thân rung động ken két, dùng một tư thế quái dị như Đường Lang mạnh mẽ nhảy lên, vèo một tiếng, trực tiếp bật lên bên trên lỗ.
Sau khi bò lên được, Mary đưa một sợi dây thừng xuống phía dưới.
Đỗ Địch An không khách khí, khi dây thừng chưa chạm đất đã đưa tay bắt lấy, nhanh chóng leo lên.
Yan cùng Martin liền giật mình, lập tức ý thức được một vấn đề, sắc mặt biến hóa, nhưng muốn ngăn cản Đỗ Địch An đã không kịp nữa rồi. Giờ phút này Đỗ Địch An đã theo dây thừng sắp bò tới lỗ bên trên.
Yan cùng Martin lặng yên không lên tiếng, nhanh chóng đón lấy dây thừng leo lên.
Ruby lên sau cùng, trong lòng hắn hơi khẩn trương, nuốt xuống một miếng nước bọt, hai tay nắm chặt dây thừng leo lên.
- Đi lên nhanh một chút.
Yam ngồi xổm trên lỗ thúc giục nói.
Không cần hắn nói, Ruby nhanh chóng nắm lấy dây thừng, tay kia nắm bó đuốc, hai chân xoa dây thừng ra sức leo lên. Đột nhiên một trận gió không biết từ chỗ nào vọt tới, ngọn lửa trên bó đuốc lay động giống như muốn tắt.
Trong lòng Ruby hoảng sợ, nhịn không được quay đầu nhìn lại xung quanh, ở chung quanh chìm trong bóng tối, giống như vật kia tùy thời có thể lao ra.
Nghĩ đến hình ảnh chết khủng bố của Luna, yết hầu hắn hơi chuyển động, không dám chờ lâu, một tay nắm lấy dây thừng nhanh chóng leo lên.
Leo đến một nửa, đột nhiên một tiếng 'Vèo' vang lên.
Đồng tử Ruby co rụt lại, hoảng sợ nhìn lại, đã thấy một mũi tên mũi tên từ bên trên phóng tới, loong coong một tiếng, hình như mũi tên đã đánh trúng kim loại, phát ra âm thanh vang vọng.
- Nó ở phía sau ngươi!!
Yan vội vàng kêu to:
- Mau lên đây!
Sắc mặt Ruby trắng bệch, bất chấp quay đầu nhìn lại, ngay cả bó đuốc cũng không cần, hai tay nhanh chóng bắt lấy dây thừng leo lên, khẽ đảo mắt đã vọt tới lỗ bên trên, đến khi bàn tay bị Yan tiếp được, trong lòng mới hơi buồn lỏng xuống. Đột nhiên, hắn cảm giác tựa hồ trên mặt bàn chân bị đồ vật gì bám vào, đột nhiên thân thể xuống trầm xuống.
- Không!
Trong lòng Ruby hoảng sợ, vội vàng dùng chân còn lại đạp xuống.
Vèo!
Lại một mũi tên mũi tên bỗng nhiên xẹt qua.
Loong coong một tiếng, Ruby chỉ cảm thấy trên chân chợt nhẹ, thân thể lập tức bay lên, được Yan kéo lên bên trên. Hắn còn chưa hoàn hồn, trên khuôn mặt ngăm đen toát ra mồ hôi lạnh, hắn ngồi trên lỗ, quay đầu nhìn xuống bên dưới. Bên trong một mảnh đen kịt, bố đuốc bên dưới giống như một ngọn lửa yếu ớt, từ từ bị dập tắt, trước khi ánh lửa bị dập tắt hẳn hình như còn có một đạo ám ảnh xẹt qua.
Ruby nuốt xuống một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy giống như đã đối mặt với tử thần. Hắn quay đầu nhìn qua bên cạnh, đã thấy Đỗ Địch An chậm rãi treo cung ra sau lưng, hóa ra hai mũi tên lúc trước đều là Đỗ Địch An xuất thủ.
Hắn không nghĩ tới một Đỗ Địch An khắc trước đó còn có khúc mắc lại xuất thủ tương trợ, trong lòng hắn nóng lên, cảm kích nói:
- Vừa rồi may mắn có ngươi, cám ơn, cám ơn ngươi!