← Quay lại trang sách

Chương 592 Dực Tộc

Đám Yan cũng hướng mắt nhìn về phía Ruby.

Ruby liếc nhìn Yan trong ánh mắt bực bội nhưng nhanh chóng vụt tắt. Hắn ta biết rằng vào thời điểm này, nếu chất vấn Yan thì bản thân hoàn toàn không được lợi gì. Trong khu vực hoang vắng này, ngoại trừ Đỗ Địch An thì Martin và Mary đều tôn Yan lên đứng đầu, ngay cả khi hắn ta có lý nhưng sẽ chẳng ai đứng về phía hắn.

Dù sao thì chẳng có gì quan trọng so với lợi ích trước mắt hết.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói:

- Ta thấy mọi người chạy nhanh quá nên hơi hoảng loạn. Sau đó bị ngã, và khi đứng dậy nhìn lại mới thấy cái lỗ lớn trên lưng nó. Lúc đó mới đoán có khi nó đã chết.

Nghe xong Đỗ Địch An liền gật đầu, bỗng trái tim hắn lay động, đôi mắt khẽ nheo lại. Mặc dù không quay về sau, nhưng lại như thể “nhìn” thấy Yan, Martin và Mary, hắn đang đối mặt với Ruby mà lúc này lại thấy được ba người họ đang trao đổi ánh mắt với nhau.

Đỗ Địch An cười khẩy, bí mật tích sức mạnh, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Mặc dù Thú Ảnh Giả đã chết, nhưng thi thể của nó lại là một kho báu lớn, đặc biệt là Ký Sinh Hồn Trùng truyền kỳ trong cơ thể nó là món đồ vô giá. Từ góc độ trao đổi ánh mắt của ba người mà nói, rõ ràng họ đã lên kế hoạch để xử hắn trước.

Ruby chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của đám Yan liền thay đổi sắc mặt bỗng nghiến răng mội cái rồi nói với Đỗ Địch An:

- Chúng ta hợp tác đi!

- Hợp tác?

Đỗ Địch An khẽ nhướng mày nhìn đối phương và ngay lập tức hiểu ra.

- Họ muốn đối phó với ngươi. Chúng ta hãy hợp tác! Ký Sinh Hồn Trùng truyền kỳ trong cơ thể của Thú Ảnh Giả thuộc về ngươi. Khi chúng ta trở về sẽ báo cáo chuyện sào huyệt cho Gia Tộc, còn công huân nhận được chia đôi thấy thế nào?

Ruby nhìn chằm chằm vào mắt Đỗ Địch An. Yan đã đối xử với hắn ta như vậy nên dự là sẽ hất hắn ra và đề phòng trả thù. Lần này cứ cho là vượt qua nguy hiểm, nhưng sau này sẽ khó sống trong đội và dần dần bị gạt ra ngoài lề. Thậm chí khi thực hiện một số nhiệm vụ nhất định, bên kia sẽ dùng thủ đoạn giết chết rồi ném xác ở vùng đông không mông quạnh không chừng.

Do đó, hắn phải chiến đấu và cược một phen.

Đỗ Địch An nhìn đối phương một cái và gật đầu.

- Được.

Sắc mặt của ba người kia liền hơi thay đổi và nhìn Ruby trong sự tức giận. Martin hét lên:

- Tên khốn, ngươi có biết mình đang nói gì không? Chúng ta là một đội, làm sao giết hại lẫn nhau được?

- Đúng đấy Ruby, đừng làm chuyện ngu ngốc.

Mary nói thêm vào.

Yan nhìn Ruby xin lỗi nói:

- Ta thực sự xin lỗi chuyện lúc trước. Cũng do ta vội quá nên không để ý đến ngươi. Thực sự xin lỗi.

Nghe vậy Ruby thậm chí còn ghê sợ hơn trong lòng. Nếu Yan hào phóng thừa nhận có lẽ Ruby sẽ do dự, nhưng bên kia nói "không cố ý" nếu hắn ta mà tin thì chẳng khác gì thằng ngốc.

Đỗ Địch An quay sang xem màn trình diễn “tình cảm” của ba người, khẽ mỉm cười và nói:

- Chẳng phải trước kia nói đồng đội vào sinh ra tử hay sao, vậy mà khi nãy lại ám toán đối phương, tình bạn của các ngươi mong manh nhỉ?

Yan sầm mặt lạnh lùng nhìn hắn đáp:

- Ngươi có ý gì vậy, ngươi muốn độc chiếm nuốt trọn Ký Sinh Hồn Trùng?

Đỗ Địch An bình tĩnh nói:

- Nói như thế có khi chính ngươi lại là kẻ muốn độc chiếm một mình thì đúng hơn. Hai ngươi có chắc chắn để hai người bọn ta sống sót sau khi sự việc thành công không, hắn ta có thể làm như vậy với ta và Ruby thì cũng có thể làm như vậy với các ngươi, hoặc các ngươi cũng đã lên kế hoạch sau khi giết Ruby và ta thì sẽ đối phó với người khác? Hay, có ý định trong khi công kích giết bọn ta thì sẽ ngấm ngầm ám toán những kẻ khác? Hoặc bí mật tiết kiệm năng lượng để giết chết đồng đội kiệt sức sau khi trận chiến kết thúc?

- Hàm hồ vớ vẩn!

Yan hét lên.

Hắn tức giận đến run người, đồng thời trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vội liếc nhìn Mary và Martin bên cạnh mình đang bí mật cảnh giác.

Mặc dù hắn biết những lời của Đỗ Địch An nhằm ly gián bọn họ, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy rùng mình trong lòng, bởi vì những điều Đỗ Địch An nói rất có khả năng xảy ra. Vào thời điểm này, đứng trước sự mê hoặc của hai kho báu là Ký Sinh Hồn Trùng và buồng trứng của ma vật truyền kỳ như này thì thật khó lòng tin ai khác!

Sắc mặt của Martin và Mary hơi tái nhợt, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra. Nhìn vào chàng trai trẻ đang mỉm cười trước mặt họ, họ cảm thấy rùng mình sợ hãi, chỉ trong vài từ đã ly gián được một đội vừa bí mật kết hợp với nhau quả là miệng lưỡi sắc hơn đao!

- Đừng nghe hắn ta nói vớ vẩn. Hắn ta đang cố tình ly gián chúng ta. Nếu đấu đơn thì không phải là đối thủ của hắn, nên chúng ta phải hợp tác chiến đấu cùng nhau!

Yan nghiến răng nghiến lợi nói.

Martin và Mary liếc nhìn hắn và khẽ gật đầu, nhưng trái tim họ hơi run lên ngoài lo lắng còn bắt đầu cảnh giác, họ không dám quá tin tưởng vào ai hoàn toàn. Đồng thời, họ không dám dốc toàn lực của mình, trong trường hợp hai người kia bí mật tiết kiệm năng lực như Đỗ Địch An nói, rồi đợi khi giết hắn xong cũng chẳng tới lượt mình tranh giành.

Yan nhìn Đỗ Địch An chuẩn bị mở miệng thêm lần nữa, biết rằng tới lúc chặn họng đối phương liền hét to:

- Ruby, còn không mau ra tay?

Đỗ Địch An và Ruby sững sờ.

Hắn quay đầu lại theo bản năng, nhìn giống kiểu đang tránh né nhưng thực chất Ruby vẫn luôn trong tầm chú ý của hắn. Đỗ Địch An sững sờ bởi anh không ngờ Yan đột nhiên thốt ra câu như vậy, nhưng sau đó hắn đã nghĩ ra đó là cách tương kế tựu kế.

Hắn quay đầu lại.

Ba người hội Yan chớp lấy cơ hội liền phóng lên trước.

Tại thời điểm này, tầm nhìn 270 độ của Đỗ Địch An đóng một vai trò quan trọng. Dù quay đầu, nhưng hắn vẫn nhìn thấy hành động của ba người. Bỗng quay phắt người biến các khớp xương trở nên cực kỳ nhanh nhẹn khéo léo kéo theo cơ thể phóng vèo qua như một cơn lốc bay thẳng về phía Yan.

Hắn đưa thanh đao lên đánh vút một cái và chém vào cánh tay đối phương, kế đó dùng khuỷu tay đâm vào áo giáp ngực của Yan. Hắn ta bị sốc liền lùi lại vài bước, cố nuốt máu tươi ứa ra từ cổ họng.

Đỗ Địch An nhanh chóng tránh những nhát kiếm cùng đơn thủ kiếm của Martin và Mary. Cơ thể trườn như con cá trạch kéo khoảnh cách một lần nữa về lại bên Ruby và khẽ nói:

- Chuẩn bị sẵn sàng lên đi, ta một mình đối phó với ba người họ cũng khá tốn sức.

Ruby khẽ gật đầu, rút chiến đao ra và nắm chặt tay lại.

Yan nghiến răng và hét lên rồi lao về phía Đỗ Địch An lần nữa.

Bỗng nhiên soạt một tiếng thổi tới một cơn gió mạnh bất chợt hất tung hoa cỏ và cây cối xung quanh.

Ngay lập tức sau đó, âm thanh của một cơn gió gào thét trên bầu trời từ xa ập đến.

Năm người đang chiến đấu trên mặt đất không thể không phân tán sự chú ý của mình ngước lên bầu trời rồi như chết lặng khi nhìn thấy một đôi cánh hình con dơi khổng lồ từ trên trời rơi xuống, lơ lửng trên đầu năm người họ, che gần hết ánh sáng mặt trời, đồng thời phủ bóng tối của nỗi kinh hoàng che khuất trên đầu thở ra hơi chết chóc.

Đỗ Địch An đã bị sốc không hề nhẹ khi nhìn thấy cơ thể khổng lồ có cánh ở giữa. Đây không phải là một con quái vật, mà là... một chàng trai trẻ!

- Dực Tộc!

Yan và những người khác hét lên vì sốc khi nhìn thấy người đó.

Đỗ Địch An sững người, ngay lập tức nhận thấy rằng kiểu áo giáp của người đàn ông này hơi khác lạ, khác hoàn toàn với họa tiết của Long Tộc. Màu sắc trầm hơn, trên ngực của bộ giáp còn có hai hình cánh bay với những đường gân vàng nổi và rõ ràng.